Tam su

Tam su

Ca Dao - Tục ngữ



CA DAO - TỤC NGỮ
Nhóm Thất tinh Tử sưu tập
Tương Giang Tử biên soạn
A

Ai buồn, ai khóc thiết tha
Tui vui, tui cũng chan hòa giọt châu

Ai cũng tưởng bậu hiền
Cắn cơm không bể, cắn tiền bể hai

Ai đem con sáo sang sông
Để cho con sáo sổ lồng bay cao

Ai đâu mà chẳng biết ta
Ta ở Xóm Láng vốn nhà trồng rau
Rau thơm, rau húng, rau mùi
Thì là, cải cúc, đủ loài hành hoa,
Mồng tơi, mướp đắng, ớt cà
Bí đao đậu ván vốn nhà trồng nên

Ai đi đâu ấy hỡi ai
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm
Tìm ai như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc, đi tìm biển Đông

Ai kêu là rạch, em gọi là sông
Phù sa theo nước chảy mênh mông
Sông ơi, thấm mát đời con gái
Chẳng muốn lìa sông, chẳng muốn lấy chồng

Ai làm Nam Bắc phân kỳ
Cho hai giòng lệ đầm đìa nhớ thương

Ai mà hảo ngọt thì ăn bánh cam
Ai mà nhát gan thì sợ bánh tét
Ai ham trồng kiểng thì mê bánh bông lan
Còn như bánh tráng thì để hàng trai tơ
Chỉ mấy ả giang hồ, bánh bèo đớp sạch

Ai mà nói dối cùng ai
Thì trời giáng hạ cây khoai giữa đồng
Ai mà nói dối cùng chồng
Thì trời giáng hạ cây hồng bờ ao

Ai nhứt thì tôi đứng nhì
Ai mà hơn nữa, tôi thì thứ ba

Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần

Ai ơi, chơi lấy kẻo già
Măng mọc có lứa, người ta có thì
Chơi Xuân kẻo hết Xuân đi
Cái già sòng sọc nó thì theo sau

Ai ơi, chớ lấy chồng chung
Chồng chung hai vợ, một mùng
Day qua con vợ nọ, chọc khùng con vợ kia

Ai ơi chớ lấy học trò
Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm
Hay nằm thời có võng đào
Dài lưng thời có áo chào nhà vua
Hay ăn thời có gạo kho
Việc gì mà chẳng ăn no lại nằm

Ai ơi, chớ nghĩ mình hèn
Nước kia dù đục lóng phèn cũng trong

Ai ơi chớ vội cười nhau
Cười người hôm trước hôm sau người cười

Ai ơi chớ vội cười nhau
Nhìn mình cho tỏ trước sau hãy cười

Ai ơi chẳng chóng thì chầy
Có công mài sắt, có ngày nên kim

Ai ơi đã quyết thì hành
Đã đốn thì vác cả cành lẫn cây

Ai ơi ở chí cho bền
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai

Ai phụ tôi có đất trời chứng giám
Phận tôi nghèo, tôi không dám phụ ai
Tưởng giếng sâu, tôi nối sợi dây dài
Ai dè giếng cạn, tiếc hoài sợi dây

Ai về ai ở mặc ai
Áo dà ở lại, đến mai hãy về

Ai về ai ở mặc ai
Thiếp như sầu đượm thắp hoài năm canh

Ai về Bình Định mà coi
Đàn bà cũng biết múa roi, đi quờn (quyền)

Ai về cho thiếp theo cùng
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam.

Ai về em gởi bức thơ
Hỏi người bạn cũ bây giờ nơi nao
Non kia ai đắp mà cao
Sông kia, biển nọ ai đào mà sâu

Ai về tôi gửi buồng cau
Buồng trước kính mẹ, buồng sau kính thầy

Ăn cháo, đá bát

Ăn một buổi giỗ, chạy ba cánh đồng

Ăn bữa giỗ, lỗ bữa cày

Ăn cá nhả xương, ăn đường nuốt chậm

Ăn cây nào, rào cây nấy

Ăn chưa no, lo chưa tới

Ăn cơm không rau như nhà giàu chết không nhạc

Ăn cơm có canh như tu hành có bạn

Ăn cơm mới, nói chuyện cũ

Ăn dầm, nằm dề

Ăn đi trước, lội nước theo sau

Ăn được, ngủ được là tiên
Không ăn không ngủ, mất tiền thêm lo

Ăn giỗ đi trước, lội nước theo sau

Ăn gửi, nằm nhờ

Ăn hết đánh đòn, ăn còn mất vợ

Ăn kỹ no lâu, cày sâu tốt lúa

Ăn mày quen ngõ

Ăn miếng chả, trả miếng nem

Ăn ngay, nói thẳng

Ăn ngay ở thật, mọi tật mọi lành

Ăn nhai, nói nghĩ

Ăn như xáng xúc, làm như lục bình trôi

Ăn no, ngủ kỹ

Ăn no tức bụng, làm lắm cực thân

Ăn ốc, nói mò

Ăn sao cho được mà mời
Thương sao cho được vợ người mà thương

Ăn sung ngồi gốc cây sung
Lấy anh thì lấy, nằm chung không nằm

Ăn tàn ăn mạt, ăn nát cửa nhà
Con gà nuốt trộng, cá bống nuốt tươi

Ăn, thì ăn những miếng ngon,
Làm thì chọn việc cỏn con mà làm.

Ăn thì vùa, thua thì chạy

Ăn trái nhớ kẻ trồng cây
Uống nước nhớ người đào giếng

Ăn trông nồi, ngồi trông hướng

Anh buồn có chỗ thở than
Em buồn như ngọn nhang tàn nửa khuya

Anh đánh thì em chịu đòn
Tánh em hoa nguyệt, mười con chẳng chừa

Anh đâu phải mê bông quế mà bỏ phế cái bông lài
Quế thơm ban ngày, lài ngát ban đêm

Anh đi đường ấy xa xa
Để em ôm bóng trăng tà năm canh
Nước non một gánh chung tình
Nhớ ai ai có nhớ mình hay chăng

Anh đi em một ngó chừng
Ngó sông sông rộng, ngó rừng rừng sâu

Anh đi em một ngó chừng
Ngó trăng trăng lặn, ngó rừng rừng sâu

Anh đi, em ở lại nhà
Hai vai gánh vác mẹ già, con thơ
Lầm than bao quản muối dưa
Anh đi, anh liệu ganh đua với đời

Anh đi kiệu lộng ba bông
Bỏ em cấy lúa đồng không một mình

Anh em như thể tay chân.

Anh gặp em hồi đứng bóng đang trưa
Trách trời sao vội tối, anh chưa phân cạn lời

Anh Hai, anh tính đi "mô" ?
Tôi đi chợ Tết, mua khô cá thiều

Anh hít cái bông bưởi, anh còn hửi cái bông cam
Anh thích nấm tràm, anh lại ham nấm mối

Anh lấy được em bỏ công ao ước
Em lấy được anh thỏa dạ ước ao

Anh mau thức dậy học bài
Mong cho anh sớm thành tài
Trước làm đẹp mặt nở mày mẹ cha
Sau là không phụ tình ta bao ngày

Anh này rõ khéo làm ăn
Đi cày chẳng biết, chít khăn mượn người

Anh nói với em nhiều tiếng thâm trầm
Nằm đêm nghĩ lại nát bằm lá gan

Anh ơi, anh giận em chi
Anh muốn vợ bé, em thì lấy cho

Anh ơi, anh ở lại nhà
Thôi đừng vui thú nguyệt hoa chơi bời
Còn tiền kẻ rước, người mời
Hết tiền, chẳng thấy một người nào ưa

Anh ơi đã có vợ chưa ?
Mà anh ăn nói gió đưa ngọt ngào
Mẹ già anh ở nơi nao
Để em tìm vào hầu hạ thay anh

Anh ơi em chẳng lấy đâu
Anh đừng cạo mặt, nhổ râu tốn tiền

Anh ơi nơm cá xong chưa
Xuồng em neo đợi chờ trưa anh về

Anh thương em, thương quấn thương quít
Anh bồng ra gốc mít, anh bồng khít gốc chanh
Anh bồng quanh đám sậy, anh bồng bậy vô mui
Anh bồng lui sau lái, anh bồng ngoáy trước mũi

Anh thương em trầu hết lá lươn
Cau hết nửa vườn, cha mẹ nào hay
Dầu mà cha mẹ có hay
Nhứt đánh nhì đày, hai lẽ mà thôi
Gươm vàng để đó em ôi
Chết thì chịu chết, lìa đôi anh không lìa

Anh về đô thị hôm nao
Gió lay cây choại, lệ trào mi em

Anh về em chẳng dám đưa
Hai hàng nước mắt như mưa tháng Mười

Anh về làm rể ăn cơm với cá
Em về làm dâu ăn rau má với rạm đồng

Anh với em mà tựa vai kề
Nay dù em có lạc Sở sang Tề
Thì em cũng nên gởi thơ về một lá đặng anh hay

Ao có bờ, sông có bến

Ao sâu thì lắm ốc nhồi,
Chồng mình lịch sự nửa người nửa ta.
Ghen lắm thì đứt ruột ra,
Chồng mình sẽ tới tay ta phen này.

Áo dài, chớ tưởng là sang,
Bởi không áo ngắn, mới mang áo dài

Áo mặc sao qua khỏi đầu

Ầu ơ... Anh về bán đất cây da
Để khuya em đắp gió Tây lạnh lùng

Ầu ơ... Bồng bống bồng bồng
Lớn lên con phải cố công học hành
Thứ nhất học đạo làm người
Con đừng lêu lổng kẻ cười người chê

Ầu ơ... Cháu ơi cháu ngủ cho lâu
Mẹ cháu đi cấy đồng sâu chưa về
Bắt được con trắm con trê
Tròng cổ mang về bà cháu mình ăn

Ầu ơ... Chim quyên lẻ bạn, than thở một mình
Bây giờ mình lẻ bạn (ơ) một mình, mình thở than

Ầu ơ... Em tôi khát sữa bú tay
Ai cho bú thép ngày rày mang ơn

Ầu ơ... Gió đưa gió đẩy,
Về rẫy ăn còng
Về sông ăn cá, về đồng ăn cua

Ầu ơ... Má ơi đừng đánh con đau
Để con hát bội làm đào má coi

Ầu ơ... Má ơi đừng đánh con đau
Để con bắt cá hái rau má dùng
Bắt cá, cá lội trên đàng
Hái rau, rau héo. Hỏi sao má dùng hả con?...

Ầu ơ... Mười hai giờ kiểng đổ nhà thờ
Sao anh không học đặng nhờ tấm thân?

Ầu ơ... Quạ kêu nam đáo nữ phòng
Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương
Liệu bề đát được thì đương
Đừng gầy rồi bỏ thói thường cười chê

Ầu ơ... Ví dầu cá bống đánh đu
Tôm càng hát bội, cá thu cầm chầu

Ầu ơ... Ví dầu cá lóc nấu canh
Bỏ tiêu cho ngọt, bỏ hành cho thơm

Ầu ơ... Ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra
Bậu ra bậu lấy ông câu
Bậu câu cá bống chặt đầu kho tiêu
Kho tiêu kho ớt kho hành
Kho ba lượng thịt để dành mẹ ăn

Ầu ơ... Ví dầu ví dẫu ví dâu Ví qua ví lại ví trâu vô chuồng
Back to Ca Dao Index





*****
B
Ba cô đội gạo lên chùa
Một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư
Sư về, sư ốm tương tư
Ốm lăn ốm lốc nên sư trọc đầu
Ai làm cho dạ sư sầu
Cho ruột sư héo như bầu đứt dây

Ba đồng một mớ đàn ông
Đem về mà bỏ vào lồng cho kiến nó tha
Ba trăm một mụ đàn bà
Đem về mà trải chiếu hoa mời ngồi

Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không ?
Bây giờ em đã có chồng
Như chim trong lồng, như cá mắc câu
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra ?

Ba năm ở với người đần
Chẳng bằng một lúc ghé gần người khôn

Ba năm trấn thủ lưu đồn
Ngày thì canh điếm, tối dồn việc quan

Bãi bể, nương dâu

Bao giờ cạn rạch Đồng Nai
Nát chùa Thiên Mụ mới phai lời nguyền

Bao giờ cho chuối có cành,
Cho sung có nụ, cho hành có hoa,
Bao giờ chạch đẻ ngọn đa,
Sáo đẻ dưới nước thì ta lấy mình
Bao giờ rau diếp làm đình,
Gỗ lim thái ghém thì mình lấy ta

Bao giờ nước ngọt đường cay,
Gánh vừa lon gạo thì thằng Tây ở tù

Bao giờ sen mọc biển đông
Cha con nhà Nguyễn bế bồng nhau đi

Bao phen lên ngựa ra về
Cầm cương níu lại, xin đề vần thơ
Một bào ba bốn câu thơ
Câu đợi, câu chờ, câu nhớ, câu mong

Bao phen quạ nói với diều
Cù lao Ông Chưởng có nhiều cá tôm

Bao phen quạ nói với diều
Sau nhà cô Huệ có nhiều gà con

Ban ngày quan lớn như cha
Ban đêm quan lớn rầy rà hơn con

Bán anh em xa, mua láng giềng gần

Bán trời không mời thiên lôi

Bán trời không văn tự

Bán vợ, đợ con

Bánh cả mâm, sao em kêu rằng bánh ít ?
Trầu cả chợ, sao em gọi là trầu không ?
Trai nam nhi không đối đặng
Gái má hồng xin thử đối xem !

Bà còng đi chợ mua rau
Con tôm con tép đi sau theo hầu
Con cua lẽo đẽo đi sau
Cái chầy rơi xuống vỡ đầu con cua

Bà còng đi chợ trời mưa
Cái tôm cái tép đi đưa bà còng

Bà chúa đứt tay còn hơn ăn mày đổ ruột

Bà con khó xin đừng bỏ
Kẻ lạ dầu sang cũng chớ đua

Bà già đã tám mươi tư
Ngồi trong cửa sổ gởi thư lấy chồng

Bà già đeo bị hạt tiêu
Sống bao nhiêu tuổi nhiều điều đắng cay
Đời người được mấy gang tay
Ai hay ngủ ngày chỉ được nửa gang

Bà già đi chợ Cầu Bông
Bói xem một quẻ lấy chồng lợi chăng ?
Xem xong thầy bói phán rằng:
Lợi thì có lợi, nhưng răng chẳng còn

Bạc Liêu nước chảy lờ đờ
Dưới sông cá chốt, trên bờ Triều Châu

Bắc thang lên hái hoa vàng
Vì ai cho thiếp biết chàng từ đây

Bắc thang lên hỏi ông trời
Đem tiền cho gái có đòi được chăng!

Bắc thang lên hỏi ông Trăng
Hỏi rằng chị Nguyệt đã chừng mấy con

Bàn tay trắng, bàn tay đen
Chè đậu đen nước dừa cát trắng
Bỏ con rắn vô nồi nước sôi
Đánh tùng tùng, tùng tùng

Bảo một đường, làm một nẻo

Bắp non mà nướng lửa lò
Đố ai ve được con đò Thủ Thiêm

Bảo sôi ừ sôi, bảo thịt ừ thịt

Bắt con ngựa ngựa ô, ngựa ô tra khớp
Lục lạc đồng đen, em mang hài tốt
Ngấy ngây muôn dặm đường dài
Cá rô róc rách ruộng cày
Ai ghẹo gì mày hỡi cá rô con ?

Bảy với ba tính ra một chục
Còm tam tứ lục tính lại cửu chương
Liệu bề dát được thì thương
Đừng gầy rồi bỏ, thế thường cười chê

Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa ?
Mận hỏi thời đào xin thưa
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào !

Bây giờ tui biết phận tui
Chỉ là cơm nguội phòng khi đói lòng

Bấy lâu vắng mặt khát khao
Bây giờ thấy mặt muốn cào mặt ra

Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống, nhưng chung một giàn

Bậu buồn, qua dễ chẳng buồn
Cá dưới sông biếng lội, chim trên nguồn biếng bay

Bé nhưng mà bé hạt tiêu
Bé cay, bé đắng, bé xiêu lòng người

Bé xé ra to

Bên kia sông, ai lập kiểng chùa Tân Thiện
Bên này sông, qua lập cái huyện Hà Đông
Cái huyện Hà Đông để cho ông Bao Công xử kiện
Cái chuà Tân Thiện nhiều kẻ tu hành
Chim kêu dưới suối trên cành
Qua không bỏ bậu, sao bậu đành bỏ qua ?

Bên này sông em bắc cây cầu mười tấm ván
Bên kia sông em lập cái quán mười hai từng
Bán buôn nuôi mẹ cầm chừng đợi anh

Bến em có gốc dừa tơ
Đêm trăng em đứng em chờ đợi aỉ

Biết bao gái đẹp như hoa
Vỡ trâm, gãy xuyến, chìm thoa, rơi vàng

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Biết một mà chẳng biết hai

Biết nhau từ thuở buông thừng
Trăm chắp nghìn nối, xin đừng quên nhau

Biết thì thưa thốt,
Không biết dựa cột mà nghe

Biển sâu, con cá lớn vẫy vùng
Trời cao muôn trượng, cánh chim hồng bay cao

Biển trời đua sắc vẫy vùng
Nữ nhi sánh với anh hùng được nao!

Biểu về nói với ông câu
Cá ăn thì giựt, để lâu hết mồi

Bì phấn so với bì vôi
Bì con ông lái với tôi chân sào

Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi
Buôn bán không lời, chèo chống mỏi mê

Bịnh quỉ có thuốc tiên

Bói ra ma, quét nhà ra rác

Bỏ thì thương, vương thì tội

Bồ câu bồ các
Tha rác lên cây,
Gió đánh lung lay
Là vua Cao Tổ,
Những người mặt rổ
Là chú Tiêu Hà,
Tính toán chẳng ra
Là dượng Tào Tháo
Đánh bạc cầm áo
Là anh Trần Bình

Bồng bồng mẹ bế con sang
Đò dọc quan cấm, đò ngang không chèo
Muốn sang thì bắc phù kiều
Muốn con hay chữ thời yêu kính thầy

Bốn ông mà ngồi một bàn
Cùng uống một chén, cùng than một lời

Bới đất, nhặt cỏ

Bới lông, tìm vết

Bờ sông lại lở xuống sông
Đàn bà mà lấy đàn ông, thiệt gì

Bởi anh đành đoạn
Đốn ngọn cây bần
Không cho ghe cá đậu gần ghe tôm
Thương anh em phải sớm hôm

Bởi anh trăm việc canh nông
Cho nên mới có bồ trong bịch ngoài

Bởi ham mới mắc, bởi mê mới lầm

Buôn gặp thời, câu gặp chỗ

Buồn ngủ lại gặp chiếu manh
Hay ăn, làm biếng gặp anh đứng đường

Buồn về một nỗi tháng Giêng
Con chim, cái cú, nằm nghiêng thở dài
Buồn về một nỗi tháng Hai
Đêm ngắn, ngày dài, thua thiệt người ta
Buồn về một nỗi tháng Ba
Mưa rầu, nắng lửa, người ta lừ đừ
Buồn về một nỗi tháng Tư
Con mắt lừ đừ cơm chẳng muốn ăn
Buồn về một nỗi tháng Năm
Chửa đặt mình nằm gà gáy, chim kêu

Buổi chợ đông, con cá hồng, chê lạt
Buổi chợ tàn, con tép bạc cũng mua

Bút sa gà chết

Bùn xa bèo, bùn khô, bèo héo
Lựu xa đào, lựu xéo, đào xiên
Vàng cầm trên tay rớt xuống không phiền
Chỉ phiền một nỗi nợ duyên không tròn

Bụng đói, đầu gối phải bò

Bụng đói, tai điếc

Bụng làm dạ chịu

Bụt nhà không thiêng

Bươm bướm mà đậu cành bông
Đã dê con chị, lại bồng con em

Bước lên xe kiếng đi viếng mả chồng
Mả chưa cỏ mọc trong lòng đậu thai

Bước sang canh một, anh thắp ngọn đèn vàng
Chờ con bạn ngọc thở than đôi lời
Canh hai vật đổi sao dời
Tính sao nàng tính trọn đời thủy chung.
Canh ba cờ phất trống rung
Mặc ai ai thẳng ai dùn mặc ai
Canh tư hạc đậu cành mai
Sương sa lác đác khói bay mịt mờ
Canh chầy tơ tưởng tưởng tơ
Chiêm bao thấy bậu dậy rờ chiếu không

Bước vô trường án, vỗ ván cái rầm
Bủa xua ông Tham biện, bạc tiền ông để đâủ

Bước xuống ruộng sâu, em mảng sầu tấc dạ
Tay em ôm bó mạ, lụy ứa hai hàng
Ai làm lỡ chuyến đò ngang
Cho loan với phượng đôi hàng biệt ly

Bực mình chẳng muốn nói ra
Muốn đi ăn giỗ chẳng ma nào mời

*****
C

Cá bống còn ở trong hang
Lá rau tập tàng còn ở ruộng dâu
Ta về, ta sắm cần câu
Câu lấy cá bống, nấu rau tập tàng

Cá buồn cá lội tung tăng
Em buồn em biết đãi đằng cùng ai ?

Cá kèo mà gặp mắm tươi
Như nơi đất khách gặp người cố tri

Cá không ăn muối cá ươn
Con cãi cha mẹ, trăm đường con hư

Cá nục nấu với dưa hồng
Lơ mơ có kẻ mất chồng như chơi

Cá tươi xem lấy đôi mang,
Người khôn xem lấy đôi hàng tóc mai
Tóc mai sợi vắn sợi dài
Có đâu mặt rỗ đá mài không trơn

Cà Mau hãy đến mà coi
Muỗi kêu như sáo thổi
Đỉa lội lềnh như bánh canh

Cả vú lấp miệng em

Cách sông mới phải luỵ thuyền
Còn như đường liền ai phải luỵ ai

Cái ách giữa đàng, mang vào cổ

Cái cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo đưa chồng, tiếng khóc nỉ non

Cái cò lặn lội bờ sông
Muốn lấy vợ đẹp, nhưng không có tiền

Cái cò mày đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Ông ơi, ông vớt tôi nao
Tôi có lòng nào, ông hãy sáo măng
Có sáo, thì sáo nước trong
Đừng sáo nước đục, đau lòng cò con

Cái kiến mày kiện củ khoai
Chê em tao khó, lấy ai cho giàu
Nhà tao chín đụn, mười trâu
Lại thêm ao cá bắc cầu rửa chân
Cầu này là cầu ái ân
Một trăm con gái rửa chân cầu này
Có rửa thì rửa chân tay
Chớ rửa chân mày, chết cá ao anh

Cái Răng, Ba Láng, Vàm Xáng, Phong Điền
Anh thương em cho bạc cho tiền
Đừng cho lúa gạo, xóm giềng họ hay!

Cái Răng, Ba Láng, Vàm Xáng, Xà No
Anh có thương em, xin sắm một con đò
Để em qua lại mua cò gởi thơ

Cái khó bó cái khôn

Cái nết đánh chết cái đẹp

Cái ngủ mày ngủ cho lâu
Mẹ mày đi cấy ruộng sâu chưa về
Cái ngủ mày ngủ cho say
Mẹ mày vất vả chân tay suốt ngày

Cái ngủ mày ngủ cho lâu
Mẹ mày đi cấy ruộng sâu chưa về
Bắt được con trắm, con trê
Xách cổ mang về cho cái ngủ ăn
Cái ngủ ăn chẳng hết
Để dành đến Tết mồng Ba
Mèo già ăn vụng
Mèo ốm phải đòn
Mèo con phải vạ
Con quạ có lông
Nồi đồng có nắp

Cái răng cái tóc là gốc con người

Câm hay ngóng, ngọng hay nói

Câm như hến

Cầm tay em như ăn bì nem gỏi cuốn
Dựa lưng nàng như uống chén rượu ngon

Cần tái, cải nhừ

Cầm vàng mà lội qua sông
Vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng

Cần Thơ là tỉnh
Cao Lãnh là quê
Anh đi lục tỉnh bốn bề
Mảng lo buôn bán không về thăm em

Canh khuya gà gáy ó o
Quân tử thức dậy còn mò đi đâu ?

Canh khuya thắp chút dầu dư
Tim loan cháy lụn, trầm tư một mình

Cao su đi dễ khó về
Khi đi trai tráng khi về bủng beo

Cao su đi dễ khó về
Trai đi mất vợ gái về thêm con

Cáo chết ba năm quay đầu về núi

Cát bay, vàng lại ra vàng
Những người quân tử dạ càng đinh ninh
Đinh ninh ta để dạ này
Có công mài sắt, có ngày nên kim

Cau già, dao bén thì ngon
Người già trang điểm phấn son cũng già

Cây cao bóng mát không ngồi
Ra ngồi chỗ nắng, trách trời không mây

Cây đa Chợ Đũi
Nay nó trụi lủi, trốc gốc, mất tàng
Tình xưa còn đó, ngỡ ngàng nan phân !

Cây khô không có lộc
Người độc không có con

Cây khô không thể mọc chồi
Mẹ già không dễ sống đời với con

Cây khô không trái, gái độc không con

Cây không trồng nên lòng không tiếc
Con không đẻ nên mẹ ghẻ không thương

Cây muốn lặng, gió chẳng muốn ngừng

Cây trên rừng hoá kiểng
Cá dưới biển hoá long
Con cá lòng tong ẩn bóng ăn rong
Anh đi lục tỉnh giáp vòng
Đến đây trời khiến đem lòng thương em

Cây vông đồng không không trồng mà mọc
Con gái xóm này chẳng chọc mà theo

Cây xanh thời lá cũng xanh
Cha mẹ hiền lành để đức cho con
Mừng cây rồi lại mừng cành
Cây tốt lắm chồi, người đức lắm con
Ba vuông sánh với bảy tròn
Đời cha vinh hiển, đời con sang giàu

Cậu cai buông áo em ra
Để em đi chợ kẻo mà chợ trưa
Chợ trưa dưa nó héo đi
Lấy chi nuôi mẹ, lấy gì nuôi em ?

Cha chung chẳng ai khóc

Cha đời cái áo rách này
Mất chúng, mất bạn vì mày áo ơi !

Cha mẹ anh có đánh quằn đánh quại
Bắt anh ra treo tại nhành dương
Biểu từ ai, anh từ đặng
Chớ biểu anh từ người thương, anh không từ

Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng biển
Con nuôi chạ mẹ, con tính từng ngày

Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng
Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày

Cha nào con nấy, rau nào sâu nấy

Chanh chua thì khế cũng chua
Chanh bán có muà, khế bán quanh năm

Cháo nóng, liếm quanh

Cháu ơi, cháu ngủ cho ngon
Của dì, dì giữ ai bò mặc ai

Chàng về cho thiếp theo cùng
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam

Chàng ôi, giận thiếp mà chi
Thiếp như cơm nguội đỡ khi đói lòng

Chàng về để áo lại đây
Để khuya em đắp gió khuya lạnh lùng

Chàng về để áo lại đây
Phòng khi em nhớ cầm tay đỡ buồn

Cháy nhà ra mặt chuột

Chặt không đứt, bứt không rời
Phơi không khô, chụm không cháy
(Đố là con gì? Con sam)

Chẳng ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời

Chẳng ốm, chẳng đau làm giàu mấy chốc

Chẳng tham ruộng cả, ao tiền
Chỉ tham cái bút, cái nghiên anh đồ

Chân cứng, đá mềm

Chân đi ba bước lại dừng
Tuổi em còn bé chưa từng đi buôn
Đi buôn cho đáng đi buôn
Đi buôn cau héo có buồn hay không

Chân trời, góc biển

Chập chập rồi lại cheng cheng
Con gà sống thiến để riêng cho thầy
Đơm sôi thì đơm cho đầy
Đơm mà vơi đĩa thì thầy không ưng

Chén tình là chén say sưa
Nón tình anh đội nắng mưa trên đầu

Chẻ tre bện sáo cho dầy
Chận ngang sông Mỹ có ngày gặp em

Chê đắng chê hôi
Đã chê xôi không dẻo
Lại chê kẹo không ngọt

Chê đây, lấy đấy sao đành
Em chê cam sành , lấy phải quít hôi
Quít hôi bán một đồng mười
Cam ba đồng một, quít ngồi trơ trơ

Chết trước được mồ, được mả
Chết sau nằm ngả, nằm nghiêng

Chì khoe chì nặng hơn đồng
Sao chì chẳng đúc nên cồng, nên chuông

Chị em dâu như bầu nước lã

Chị kia bới tóc đuôi gà
Nắm đuôi chị lại hỏi nhà chị đâu ?
Nhà tui ở dưới đám dâu
Ở trên đám đậu đầu cầu ngó qua

Chị lấy chồng, em gặm giò heo
Giò heo chị để chị treo
Em lấy giò mèo, em gặm em chơi

Chị ngã, em nâng

Chỉ đâu mà buộc ngang trời
Thuốc đâu mà chữa con người lẳng lơ

Chỉ đâu mà buộc ngang trời
Tay đâu mà bụm miệng người thế gian

Chiếc khăn cô đội trên đầu
Gió xuân đưa đẩy rơi vào tay tôi
Bâng khuâng tôi chẳng muốn rời
Trao cô thì tiếc, giữ thời không yên

Chiếc tàu lặn chạy mau đường gió
Cái xe hơi chạy lẹ như dông

Chiếu bông mà trải góc đền
Muốn vô làm bé biết có bền hay không?

Chiều chiều, buồn miệng nhai trầu
Nhớ người quân tử bên cầu ngẩn ngơ

Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ bạn chín chiều ruột đau

Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ người aó trắng khăn điều vắt vai

Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Trông về quê mẹ chín chiều ruột đau

Chiều chiều, ông chánh về Tây
Cô Ba ở lại lấy thầy Thông Ngôn
Thông ngôn, ký lục, bạc chục không màng
Lấy chồng thợ bạc đeo vàng đỏ tay

Chiều chiều ông Lã Đông Tân
Vai mang bầu rượu, tay cầm chiếc nem

Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều

Chiều chiều tui buồn tui ra sông cái, tự ải cho rồi
Sống làm chi mà chia ly thục nữ
Thác cho rồi đặng chữ thủy chung

Chiều chiều trước bến Văn Lâu
Ai ngồi, ai câu, ai sầu, ai thảm
Ai thương, ai cảm, ai nhớ, ai trông
Thuyền ai thấp thoáng bên sông
Đưa câu mái đẩy chạnh lòng nước non

Chiều chiều vịt lội, cò bay
Ông voi bẻ mía chạy ngay vô rừng
Vô rừng bứt một sợi mây
Đem về thắt gióng cho nàng đi buôn

Chim chìa vôi bay ngang đám thuốc
Cá bãi trầu lội tuốt mương cau

Chim đa đa đậu nhánh đa đa
Chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa
Một mai cha yếu mẹ già
Chén cơm, đôi đũa, tách trà ai dâng

Chim khỏi lồng không mong trở lại

Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe

Chim khôn lựa cành mà đậu

Chim khôn mắc phải lưới hồng
Hễ ai gỡ được, đền công bạc vàng
Anh rằng anh chẳng lấy vàng
Hễ anh gỡ được, thì nàng lấy anh

Chim quyên ăn trái nhãn lồng
Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi

Chim quyên xuống đất ăn trùn
Anh hùng lỡ vận, lên rừng đốt than

Chim trời ai dễ đếm lông
Nuôi con ai dễ kể công tháng ngày

Chim trời cá nước, ai bắt được nấy ăn

Chim lìa cành còn thương nhớ cội
Người xa người tội lắm người ơi !
Chẳng thà không gặp thì thôi
Gặp rồi mỗi đứa một nơi sao đành

Chính chuyên chết cũng ra ma
Lẳng lơ chết cũng đem ra ngoài đồng

Cho em trở lại đường xưa
Để em tìm lại gốc dừa cạnh ao
Lời anh âu yếm chiều nào
Thoảng vang trong gió rì rào chớm thu

Chó ăn đá, gà ăn muối

Chó cậy gần nhà, gà cậy cần chuồng

Chó treo, mèo đậy

Chồi thược dược mơ mòng thụy vũ
Đóa hải đường thức ngủ xuân tiêu

Chồng chài, vợ lưới, con câu
Thằng rể đóng đáy, con dâu đi nò

Chồng chung chồng chạ
Ai khéo hầu hạ thì được chồng riêng

Chồng chung, vợ chạ

Chồng em áo rách em thương
Chồng người áo gấm, xông hương mặc người

Chồng em vốn kẻ đa tình
Già không bỏ, nhỏ không tha
Xấu như ma hắn cũng hú hí
Xấu như quỉ hắn cũng ăn nằm

Chồng già vợ trẻ là duyên
Vợ già, chồng trẻ là tiên ba đời

Chồng già vợ trẻ là tiên
Vợ già, chồng trẻ là duyên trên đời

Chồng già vợ trẻ là tiên
Vợ già chồng trẻ là duyên nợ trần

Chồng giận thì vợ làm lành
Miệng cười chúm chím: Thưa anh giận gì ?
Thưa anh, anh giận em chi
Muốn lấy vợ bé em thì lấy cho

Chồng nóng thì vợ bớt lời
Cơm sôi bớt lửa chẳng rơi hột nào

Chồng thấp mà lấy vợ cao
Nồi tròn, vung méo úp sao cho vừa

Chồng thấp mà lấy vợ cao
Như đôi đũa lệch so sao cho bằng

Chơi hoa cho biết mùi hoa
Cầm cân cho biết cân già, cân non

Chuối non giú ép, chát ngầm
Trai tơ đòi vợ khóc thầm thâu đêm

Chuồn chuồn bay thấp thì mưa
Bay cao thì nắng, bay vừa thì râm

Chuồn chuồn có cánh thì bay
Có thằng bé tí thò tay bắt mày

Chuột kêu chút chít trong rương
Em đi cho kheó đụng giường mẹ hay

Chuột sa chĩnh gạo

Chuyện đời chẳng ít thì nhiều
Không dưng, ai dễ đặt điều cho ai

Chuyện đời, vợ vợ chồng chồng
Thương nhau cũng vội, dứt lòng cũng mau

Chuyện người mặc kệ người lo
Hơi đâu đáy nước, mình mò bóng trăng

Chữ trinh đáng giá ngàn vàng
Từ anh chồng cũ đến chàng là năm
Còn như yêu vụng nhớ thầm
Họp chợ trên bụng hàng trăm sá gì

Chưa đỗ ông Nghè đã đe hàng tổng

Chưa học bò, đã lo học chạy

Chưa làm giàu, đã lo ăn cướp

Chừng nào đá nổi rong chìm
Muối chua, chanh mặn anh tìm được em

Chửa đui, chửa què, đừng khoe rằng tốt

Có bột mới gột nên hồ

Có bún nào ngon hơn bún Chợ Gạo
Có đứa nào xạo bằng thằng út Gò Công

Có cây mới có dây leo
Có cột có kèo, mới có đòn tay

Có công mài sắt, có ngày nên kim

Có cha, có mẹ thì hơn
Không cha, không mẹ như đờn đứt dây

Có chí làm quan, có gan làm giàu

Có chí thì nên

Có chồng ghiền như ông tiên nho nhỏ
Ngó vô nhà đèn đỏ đèn xanh
Có chồng say như trong chay ngoài hội
Ngó vô nhà như hội tầm vu

Có chồng nghiền như ông tiên nho nhỏ
Thắp ngọn đèn sáng tỏ như sao
Tay cầm tiêm như phò mã múa đao
Chân vắt chéo như Khổng Minh xem sách

Có chồng mà chẳng có con
Khác gì hoa nở trên non một mình

Có chum cá mới ở đìa
Có em anh mới sớm khuya chốn này

Có con mà gả chồng gần
Nửa đêm đốt đuốc đem phần cho cha
Có con mà gả chồng xa
Ba phần ruộng rẻo chẳng ma nào cày

Có con phải khổ vì con
Có chồng phải gánh giang sơn nhà chồng

Có con phải khổ vì con
Có chồng phải ngậm bồ hòn đắng cay

Có công mài sắt có ngày nên kim

Có của thì có mẹ nàng
Có bạc có vàng thì có kẻ ưa
Chị là con gái nhà giầu
Ăn mặc tốt đẹp vào chầu tòa sen
Em là con gái nhà hèn
Ăn mặc rách rưới mon men ngoài hè

Có duyên không phận

Có duyên lấy được chồng già
Ăn xôi bỏ cháy, ăn gà bỏ xương

Có đâu sen ấu một bồn ?
Có đâu chanh khế sánh phần lựu lê ?

Có đỏ mà chẳng có thơm
Như hoa dâm bụt nên cơm cháo gì !

Có gió giông hung mới biết tùng bá cứng
Nhờ ngọn lửa hồng mới rõ thức vàng cao
Thuyền quyên sánh với anh hào
Vốn không thả lý, gieo đào như ai!

Có học phải có hạnh

Có làm mới có ăn
Ngồi không ai dễ đem phần tới cho

Có lòng xin tạ ơn lòng
Xin đừng đi lại mà chồng em ghen

Có mặt thì mắng, vắng mặt thì thương

Có mợ thì chợ cũng đông
Mợ đi lấy chồng thì chợ vẫn vui

Có mới thì nới cũ ra
Mới để trong nhà, cũ để ngoài sân

Có nghén thì đẻ, có ghẻ đâu mà lây

Có phước, đẻ con biết lội
Có tội, đẻ con hay trèo

Có phước lấy được vợ già
Sạch cửa sạch nhà, lại ngọt canh cơm
Vô phước, lấy phải trẻ ranh
Nó ăn, nó phá tan tành nó đi

Có qua có lại mới toại lòng nhau

Có tật, giật mình

Có thực mới vực được đạo

Có tích mới dịch nên tuồng

Có tiếng, không có miếng

Có tiếng mà chẳng có miếng

Có tiền mua tiên cũng được

Có yêu thời nói rằng yêu
Chẳng yêu, thì nói một điều cho xong
Làm chi dở đục, dở trong
Lờ đờ như nước cho lòng chẳng an

Cỏ mọc bờ giếng cheo leo
Lâm chung có bậu, hiểm nghèo có qua

Cô ấy mà lấy anh này
Chẳng phải đi cấy đi cày nữa đâu
Ngồi trong cửa sổ têm trầu
Có hai con nhỏ đứng hầu hai bên

Cô kia bỏ tóc đuôi gà
Nắm đuôi kéo lại, hỏi nhà ở đâu ?
Nhà tôi ở trước đám dâu
Ở sau đám cải đầu cầu ngó qua

Cô kia bỏ tóc đuôi gà
Nắm đuôi cô lại, hỏi nhà cô đâu ?
"Nhà em ở dưới đám dâu
Ở bên đám dậu đầu cầu ngó qua
Ngó qua dám bắp trổ cờ
Ddám dưa trổ nụ đám cà trổ bông

Cô kia cắt cỏ một mình
Cho anh cắt với chung tình làm đôi
Cô kia cắt nữa hay thôi
Cho anh cắt với làm đôi vợ chồng !

Cô kia má đỏ hồng hồng
Cô chưa lấy chồng, còn chờ đợi ai
Buồng không lần lữa hôm mai
Đầu xanh mấy chốc, da mồi tóc sương

Cố đấm ăn xôi

Cổ tay em trắng lại tròn
Để cho ai gối nó mòn một bên

Cờ bạc là bác thằng bần
Áo quần bán hết ngồi trần tô hô

Cờ bạc là bác thằng bần
Cửa nhà bán hết, tra chân vào cùm

Con ai đem bỏ chùa này
A di đà Phật, con thầy thầy nuôi

Con cá buôi quạt đuôi ra biển Bắc
Bơi dọc lội ngang không chắc trở về

Con cá đối nằm trên cối đá
Chim đa đa đậu nhánh đa đa
Chồng gần không lấy, bậu lấy chồng xa
Mai sau cha yếu, mẹ già
Chén cơm, đôi đũa, chén trà ai dưng ?

Con cá sẩy là con cá lớn

Con cá trong lờ đỏ hoe con mắt,
Con cá ngoài lờ ngúc ngoắc muốn vô

Con chim chết dưới cội hoa
Tiếng kêu rụng giữa giang hà xanh xao
Mai anh chết dưới cội đào
Khóc anh xin nhỏ lệ vào thiên thu

Con chim chích choè
Nó đậu cành chanh
Tôi ném hòn sành
Nó quay lông lốc
Tôi làm một chốc
Được ba mâm đầy
Ông thầy ăn một
Bà cốt ăn hai
Cái thủ, cái tai
Tôi đem biếu chúa
Chúa hỏi chim gì
Con chim chích choè ...

Con chim mày ở trên cây
Tao đứng dưới gốc mày bay đường nào
Con cá mày ở dưới ao
Tao tát nước vào mày sống được chăng

Con chim nho nhỏ
Đỏ mỏ, xanh lông
Đỏ mồng xanh kiếng
Nó kêu xao xuyến
Nhiều tiếng lạ lùng
Kêu sao cho quân tử nghe cùng
Phải duyên thì kết, phải lòng thì thương

Con có cha mẹ đẻ
Không ai ở lỗ nẻ chui lên

Con cóc là cậu ông trời
Ai mà đánh nó thì trời đánh cho
Con cóc là cậu thầy nho
Hễ ai đánh chết, trời cho quan tiền

Cơm kể ngày, cày kể buổi

Cơm khô là cơm chảo
Cơm nhão là cơm hà tiện

Con công hay múa
Nó múa làm sao
Nó rụt cổ vào
Nó xoè cánh ra
Nó đậu cành đa
Nó kêu ríu rít
Nó đậu cành mít
Nó kêu vịt chè
Nó đậu cành tre
Kêu bè rau muống
Nó đậu dưới ruộng
Nó kêu tầm vông
Con công hay múa...

Con dại, cái mang

Con đỉa đeo bà
Con gà cục tác
Mỏ nhác cầm chèo
Con mèo cầm lái
Con rái chạy buồm
Con tôm tát nước...

Con gà cục tác lá chanh
Con lợn ủn ỉn mua hành cho tôi
Con chó khóc đứng khóc ngồi
Bà ơi đi chợ mua tôi đồng giềng

Con gái giống cha, giàu ba họ
Con trai giống mẹ, khó ba đời

Con gái mà gả chồng xa
Một là mất giỗ, hai là mất con
Con gái mà gả chồng gần
Có chén canh cần, nó cũng đem cho

Con gái mười bảy bẻ gẫy sừng trâu

Con gái mười bảy chớ ngủ cùng cha
Con trai mười ba đừng nằm cùng mẹ

Con gái ông Bang che dù che lọng
Con gái bà bống thổi lửa tắt đèn, cà rùm tùm xèng...

Con hát, mẹ khen hay

Con hơn cha, nhà có phúc

Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà

Con kiến mày ở trong nhà
Tao đóng cửa lại mày ra đường nào ?
Con cá mày ở dưới ao
Tao tát nước vào mày sống được chăng

Con không cha như nhà không nóc
Con không mẹ, con khóc tối ngày

Con không chê cha mẹ khó
Chó không chê chủ nhà nghèo

Con lên ba, cả nhà học nói

Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
Chú chuột đi chợ đường xa
Mua mắm, mua muối giỗ cha con mèo

Con mèo, con chuột có lông
Cây tre có mắt, nồi đồng có quai

Con nhà lính, tính nhà quan

Con nhà quan đứt tay hơn con nhà nghèo đổ ruột

Con nhà tông, chẳng giống lông cũng giống cánh

Con quốc kêu réo rắt trên ngàn
Gà rừng táo tác gọi con tha mồi
Lạnh lùng thay láng giềng ôi
Láng giềng lạnh ít, sao tôi lạnh nhiều

Con người có tổ có tông
Như cây cội, như sông có nguồn

Con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ

Con ơi, học lấy nghề bà
Trầu xin thì lấy, trầu mua thì đừng

Con ơi học lấy nghề cha
Một đêm ăn trộm bằng ba năm làm

Con ơi, mẹ bảo con này
Học buôn, học bán cho tày người ta
Chứ đừng học thói chua ngoa
Họ hàng ghét bỏ, người ta chê người

Con ơi nhớ lấy câu này
Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan

Con rồng, cháu tiên

Con sâu làm rầu nồi canh
Một người làm xấu, nhơ danh cả nhà

Con sông bên lở, bên bồi
Bên lở thì đục, bên bồi thì trong
Sông kia nước chảy đôi dòng
Biết rằng bên đục, bên trong bên nào!

Con thợ cấy khó lấy con ông chủ điền
Con bán chuối chiên xứng duyên anh giò cháo quảy

Con út, con ít như mít chín cây
Gái cũng như trai, ai ai cũng chuộng

Con vua thì lại làm vua
Con sãi ở chùa lại quét lá đa
Bao giờ dân nổi can qua
Con vua thất thế lại ra quét chùa

Còn ăn còn ngủ còn gân
Không ăn không ngủ có mần được chi

Còn cha gót đỏ như son
Đến khi cha thác, gót con đen xì

Còn cha gót đỏ như son
Đến khi cha chết gót con như bùn

Còn duyên, kẻ đón người đưa
Hết duyên, đi sớm về trưa một mình

Còn duyên kén những trai tơ
Hết duyên ông lão cũng quơ làm chồng

Còn duyên như tượng tô vàng
Hết duyên như ổ ong tàn ngày mưa
Còn duyên kẻ đón người đưa
Hết duyên đi sớm về trưa một mình

Còn đêm nay nữa mai đi
Lạng vàng không tiếc, tiếc chi ngồi kề
Còn đêm nay nữa, mai về
Lạng vàng không tiếc, tiếc kề má son

Còn nước, còn tát

Còn sống, con chẳng chịu nuôi
Linh đình làm giỗ cho ruồi nó bâu

Còn trời còn nước còn non
Còn cô bán rượu, anh còn say sưa

Cơn đàng Đông, vừa trông vừa chạy
Cơn đàng Nam, vừa làm vừa chơi
Cơn đàng Tây, chẳng mưa dây cũng bão giật

Cong môi hay hót
Mỏng môi hay hờn, dầy môi ăn vụng

Còng số 8 như vàng mười tám
Anh vào tù như hoàng tử nhập cung
Coi đấm đá như bài ca vọng cổ

Cõng rắn cắn gà nhà
Rước voi dày mả tổ

Công anh chẻ nứa đan bồ
Con chị đi mất, anh vồ con em
Công anh rọc lá gói nem
Con chị đi mất, con em trốn chồng

Công anh xúc tép nuôi cò
Cò ăn, cò lớn cò dò đi đâu ?

Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con

Cu kêu ba tiếng cu kêu
Kêu mau đến Tết, dựng nêu ăn chè

Cu kêu từng cặp trên cây
Tào khương nghĩa nặng, sao mầy bỏ tao

Cúc mọc dưới sông anh kêu là cúc thủy
Sàigòn xa, chợ Mỹ cũng xa
Gởi thơ thăm hết nội nhà
Trước thăm phụ mẫu, sau là thăm em

Cùng nhau tớ trước, thầy sau
Chim kêu, vượn hú thêm đau đớn lòng

Của chồng, công vợ

Của chua ai nấy cũng thèm
Em cho chị mượn chồng em vài ngày
Chồng em đâu phải trâu cày
Mà cho chị mượn cả ngày lẫn đêm

Của kho, không lo cũng hết

Của không ngon, đông con cũng hết

Của làm ra để trên gác
Của cờ bạc để ngoài sân
Của phù vân để ngoài ngõ

Của mình, mình giữ bo bo
Của người thì thả cho bò nó ăn

Của một đồng, công một lượng
Công thì thưởng, tội thì trừng
Đặng không mừng, mất không lo
Ăn chưa no, lo chưa tới
Ăn cơm mới, nói chuyện cũ
Cha mẹ cú, đẻ con tiên
Cha mẹ hiền, sinh con thảo

Của phù vân không chân hay chạy

Của thiên, trả địa

Của vào nhà quan như than đổ lò
Của vào nhà khó như gió vào nhà trống


Củi khô dễ nấu, chồng xấu dễ xài

Cũ người thì lại mới ta
Người chê rách rưới, ta cho là gấm nhung

Cũng trũng, cũng gò, cũng rẫy, đồng
Một bề biển lớn, ba bề sông
Bèo theo nước cuốn qua Vàm Láng
Nắng mở đường lên họp Chợ Giồng
Thế sự nếu dồn cơn nước nổi
Tình quê xin thắp bóng đèn chong
Ruộng biền, muối mặn đời thanh đạm
Dấu giữa phù hoa, há lạt lòng

Cười người chớ vội cười lâu
Cười người hôm trước hôm sau người cười

Cứu vật, vật ơn
Cứu nhân, nhân oán

*****

D
Da mồi tóc bạc

Dao cau rọc lá trầu vàng
Mắt anh anh liếc, mắt nàng nàng đưa

Day qua bên trái gặp bảy mũi dùi
Day qua bên mặt gặp mười mũi giáo

Dạy con từ thủa còn thơ
Dạy vợ từ thủa ban sơ mới về

Dạy con từ thuở còn thơ
Dạy vợ dạy thuở bơ vơ mới về

Dã tràng xe cát biển Đông
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì

Dâu ông nọ ném tằm bà kia

Dầu bông bưởi, dầu bông lài
Xức vô tới Tết còn hoài mùi cứt trâu

Dầu bông quế, dầu bông hường
Hải đường, thơm thiệt là thơm
Tóc em như lông con chó xồm
Xức dầu thì xức, ai thèm dòm, bớ em Hai

Dầu bông sứ, dầu bông ngâu
Xức tóc con Thị Mầu
Nó đứng đầu cầu
Nắng dãi mưa dầu, hôi hãy còn hôi

Dầu cù là hiệu Ông Tiên
Xức vô chót mũi, nổi điên tức thời

Dẫu xây chín bậc phù đồ
Không bằng làm phước cứu cho một người

Dốc một lòng lấy chồng hay chữ
Để ra vào kinh sử lắng nghe

Dốt đặc cán mai

Duyên phải duyên kim cải
Ngãi phải ngãi giao hòa
Rồi mai mốt đây con bạn nói dìa nhà
Cho qua nhắn kỉnh thăm cô bác với ông bà đặng bình an

Dù ai buôn bán nơi đâu
Mồng Mười, tháng Tám chọi trâu thì về

Dù ai cho bạc cho vàng
Chẳng bằng trông thấy mặt chàng hôm nay

Dù ai nói ngã nói nghiêng
Thì ta vẫn vững như kiềng ba chân

Dương Đông gió lạnh không tình sưởi
Rượu đã say mèm vẫn nhớ thương

Đà Lạt có thác Camly
Ai muốn sầu bi về hồ Than Thở

Đàn bà nói có là không
Nói yêu là ghét, nói buồn là vui

Đàn bà tốt tóc thì sang
Đàn ông tốt tóc thì mang nặng đầu

Đàn đâu mà gảy tai trâu
Đạn đâu bắn sẻ, gươm đâu chém ruồi

Đàn kêu tích tịch tình tang
Ai đem công chúa lên thang mà về

Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển mồ côi một mình

Đàn ông không râu bất nghì
Đàn bà không vú lấy gì nuôi con
Đàn ông năm bảy lá gan
Lá ở cùng vợ, lá toan cùng người

Đàn ông nông nổi giếng khơi
Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu

Đánh bạc quen tay
Ngủ ngày quen mắt
Ăn vặt quen mồm

Đánh chết cái tật chẳng chừa
Đến mai ra chợ, bánh dừa lại ăn

Đánh chó phải nể mặt chủ nhà

Đánh trống qua cửa nhà sấm

Đầu voi, đuôi chuột

Đẻ con chẳng dạy chẳng răn
Thà rằng nuôi lợn cho ăn lấy lòng

Đem chuông đi đánh xứ người
Không kêu cũng đánh ba hồi cho kêu

Đêm khuya gà gáy ó o
Quân tử thức dậy còn mò đi đâu ??

Đêm tháng Năm chưa nằm đã sáng
Ngày tháng Mười chưa cười đã tối

Đèn Sài Gòn ngọn xanh, ngọn đỏ
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ, ngọn lu
Anh về học lấy chữ nhu
Chín trăng em cũng đợi, mười thu em cũng chờ

Đèn cầu tàu ngọn lu, ngọn tỏ
Anh trông không rõ, anh ngỡ đèn màu
Rút gươm đâm họng, máu trào
Để em ở lại, em kiếm thằng nào hơn anh

Đèn nhà lầu hết dầu, đèn tắt
Lửa nhà máy hết cháy thành than
Nhang chùa Ông hết mạt, nhang tàn
Kể từ khi em biết được chàng
Đêm về em lăn lộn như con chim phượng hoàng bị tên

Đèo nào cao bằng đèo Châu Đốc
Xứ nào dốc bằng xứ Nam Vang
Một tiếng anh than ba bốn đôi vàng em không tiếc
Anh lấy đặng em rồi anh trốn biệt lánh thân

Đèn nào sáng bằng đèn Sa Đéc
Gái nào đảm bằng gái Nha Mân
Anh thả ghe câu lên xuống mấy lần
Thương em đứt ruột, nhưng tới gần lại run

Đèn treo ngang quán
Tỏ rạng bờ kinh
Em có thương anh thì ăn nói cho thiệt tình
Đừng để cho anh lên xuống một mình bơ vơ

Đêm khuya nguyệt lặn sao tàn
Đồng hồ điểm nhặt nhớ chàng không quên

Đêm khuya thắp chút dầu dư
Tim loan cháy lụn, sầu tư một mình

Đêm khuya thiếp mới hỏi chàng
Cau xanh ăn với trầu vàng xứng chăng ?

Đêm khuya, trăng dọi lầu son
Vào ra thương bạn, héo hon ruột vàng
Bển qua đây đàng đã xa đàng
Dầu tui có lâm nguy thất thế
Hỏi con bạn vàng nó cứu không ?
Chiều rồi kẻ Bắc, người Đông
Trách lòng người nghĩa, nói không thiệt lời

Đêm nằm tàu chuối có đôi
Hơn nằm chiếu tốt lẻ loi một mình

Đêm qua, đêm lạnh, đêm lùng
Đêm đắp áo ngắn, đêm chung áo dài
Bây giờ chàng đã nghe ai
Aó ngắn chẳng đắp, aó dài không chung
Bây giờ sự đã nhạt nhùng
Giấm thanh đổ biển mấy thùng cho chua
Cá lên mặt nước, cá khô
Vì anh, em phải giang hồ tiếng tăm

Đêm qua nguyệt lặn về Tây
Sự tình kẻ ấy, người đây còn dài
Trúc với mai, mai về trúc nhớ
Trúc trở về, mai nhớ trúc không
Bây giờ kẻ Bắc, người Đông
Kể sao cho xiết tấm lòng tương tư

Đêm qua ra đứng bờ ao
Trông cá, cá lặn trông sao sao mờ
Buồn trông con nhện giăng tơ
Nhện ơi, nhện hỡi nhện chờ mối ai ?
Buồn trông chênh chếch sao mai
Sao ơi, sao hỡi nhớ ai sao mờ
Đêm đêm nhìn dải Ngân Hà
Ngôi sao Tinh đẩu đã ba năm tròn
Đá mòn, nhưng dạ chẳng mòn
Ngàn năm nước chảy, dạ còn trơ trơ

Đêm thanh cảnh vắng
Thức trắng năm canh
Một duyên, hai nợ, ba tình
Đường kia,nỗi nọ, phận mình ra sao ?

Đến đây đất nước lạ lùng
Con chim kêu cũng sợ, con cá vẫy vùng cũng lo

Đến ta mới biết của ta
Trăm nghìn năm trước biết là của ai

Đề huề chồng vợ
Như bí rợ nấu kiểm với khoai lang
Như tép rang ăn cặp với canh khoai mỡ

Đi chùa lạy Phật cầu chồng
Hộ pháp liền bảo đờn ông hết rồi

Đi đâu cho thiếp theo cùng
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam

Đi đâu mà chẳng biết ta
Ta con ông Sấm, cháu bà Thiên Lôi
Xưa kia ta ở trên trời
Đứt dây rơi xuống làm người thế gian

Đi đâu mà vội mà vàng
Mà vấp phải đá mà quàng phải dây
Thủng thỉnh như chúng anh đây
Thì đá nào vấp, thì dây nào quàng

Đi một ngày đàng, học một sàng khôn

Đi cho biết đó biết đây
Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn

Đi qua nhà nhỏ
Thấy đôi liễn đỏ có bốn chữ vàng
Thạnh suy anh chưa biết chớ thấy nàng anh vội thương

Đi với bụt mặc áo cà sa
Đi với ma mặc áo giấy

Điểu tận, cung tàn

Đò từ Đông Ba, đò qua Đập Đá
Đò từ Vỹ Dạ, thẳng ngã Ba Sình
Lờ đờ bóng ngã, trăng chênh
Tiếng hò xa vọng nghĩa tình nước non

Đó đây trước lạ sau quen
Chẳng gần, qua lại đôi phen cũng gần

Đói ăn rau, đau uống thuốc

Đói lòng, ăn đọt chà là
Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng

Đói lòng, ăn nắm lá sung
Chồng một thì lấy, chồng chung thì đừng

Đói lòng, ăn nửa trái sim
Uống lưng bát nước đi tìm người thương

Đói lòng, nuốt trái khổ qua
Nuốt vô sợ đắng, nhả ra con bạn cười

Đón cửa trước, rước cửa sau

Đòn xóc hai đầu

Đôi ta chẳng được sum vầy
Khác nào cánh nhạn lạc bầy kêu sương
Vì sương nên núi bạc đầu
Cành lay bởi gió hoa sầu vì mưa

Đôi ta đã trót lời thề
Con dao lá trúc đã kề tóc mai
Dặn rằng: Ai chớ quên ai !

Đôi ta như loan với phượng
Nỡ lòng nào để phượng lià cây
Muốn cho có đó, có đây
Ai làm nên nỗi nước này chàng ôi
Thà rằng chẳng biết thì thôi
Biết rồi gối chiếc lẻ loi thêm phiền

Đôi ta như thể con tằm
Cùng ăn một lá, cùng nằm một nong
Đôi ta như thể con ong
Con quấn con quít, con trong con ngoài
Đôi ta như thể con bài
Chồng đánh, vợ kết chẳng sai con nào

Đồn rằng quan tướng có oai
Cưỡi ngựa một mình, chẳng phải vịn ai
Vua khen rằng: "Ấy, mới tài"
Ban cho cái áo, với hai quan tiền
Đánh giặc thì chạy trước tiên
Xông vào trận tiền, cởi khố giặc ra
Giặc sợ giặc chạy
Trở về gọi mẹ mổ gà khao quân

Đông sao thời nắng, vắng sao thời mưa
Đông tay hơn hay làm

Đố ai biết lúa mấy cây
Biết sông mấy khúc, biết mây mấy từng
Đố ai quét sạch lá rừng
Để ta khuyên gió, gió đừng rung cây
Rung cây, rung cỗi, rung cành
Rung sao cho chuyển lòng anh với nàng

Đố ai lặn xuống vực sâu
Ru con không hát, em chừa nguyệt hoa

Đố anh con rít mấy chưn
Cầu Ô mấy nhịp, chợ Đinh mấy người
Mấy người bán áo con trai
Chợ trong bán chỉ, chợ ngoài bán kim

Đổ lửa than nên vàng lộn trấu
Anh mảng thương thầm chưa thấu dạ em

Đời vua Thái Tổ, Thái Tông
Lúa rụng đầy đồng, gà chẳng cần ăn

Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh
Ai lên xứ Lạng cùng anh
Bõ công bác mẹ sinh thành ra em
Tay cầm bầu rượu nắm nem
Mải vui quên hết lời em dặn dò
Gánh vàng đi đổ sông Ngô
Đêm nằm mơ tưởng đi mò sông Thương
Vào chùa thắp một nén hương
Tay khấn, miệng vái, bốn phương chùa này

Đồng Tháp Mười cò bay thẳng cánh
Nước Tháp Mười lóng lánh cá tôm
Muốn ăn bông súng mắm kho
Thì vô Đồng Tháp ăn no đã thèm

Đồng tiền Vạn lịch
Thích bốn chữ vàng
Anh tiếc công anh gắn bó với nàng bấy lâu
Bây giờ nàng lấy chồng đâu ?
Để anh giúp đỡ trăm cau nghìn vàng

Đồng vợ đồng chồng,
Tát biển Đông cũng cạn

Đổng Kim Lân hồi còn nhỏ, đi bán giỏ nuôi mẹ
Anh gặp em đây không cửa không nhà
Muốn vô gá nghĩa, biết là đặng chăng ?

Đốt than nướng cá cho vàng
Lấy tiền mua rượu cho chàng uống chơi

Đờn cò lên trục kêu vang
Qua còn thương bậu, bậu khoan có chồng
Muốn cho nhơn nghĩa đạo đồng
Qua đây thương bậu hơn chồng bậu thương
Chiều nay qua phản bạn hồi hương
Nghe bậu ở lại vầy vương nơi nào
Ghe tui tới chỗ cắm sào
Nghe bậu có chốn muốn nhào xuống sông

Đu đủ tía, bạc hà cũng tía
Ngọn lang đâm, ngọn mía cũng đâm
Anh thấy em tốt mã anh lầm
Bây giờ anh biết rõ, vàng cầm anh cũng buông

Đưa nhau đổ chén rượu hồng
Mai sau em có theo chồng đất xa
Qua đò gõ nhịp chèo ca
Nước xuôi làm rượu quan hà chuốc say

Đục nước, béo cò

Đủng đỉnh như ông Từ vào đền

Được làm vua, thua làm giặc

Được voi, đòi tiên

Đứng mũi, chịu sào

Đường trơn trợt gượng đi kẻo té
Áo còn nguyên ai nỡ xé vá quàng
Hồi sớm mai, gặp em sao anh không hỏi
Hay dạ của chàng nay đã hết thương ?

Đường vô xứ Nghệ quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ
Đứt tay một chút còn đau
Huống chi nhân nghĩa, lìa sao cho đành

*****
E

Em có chồng sao em không nói ?
Để anh theo anh chọc em hoài
Chắc có ngày anh sẽ bị ăn dao phay !

Em đeo chiếc kim hườn
Em còn chờn vờn chiếc kim xuyến
Hườn xuyến vuột tay rồi, buồn nghiến, ai thương!

Em liều một cái bánh bò
Con nào chót chét, cặp giò em chặt hai

Em liều một chén dầu chanh
Con nào hỗn dữ, vuốt nanh em bẻ liền

Em liều một trái sầu riêng
Con nào độc hiểm, em nghiền ra tro

Em là con gái đồng trinh
Em đi qua đình, ông Nghè cho lính ra ve
Trăm lạy ông Nghè, tôi đã có con
Có con thì mặc có con
Thắt lưng cho ròn đặng lấy chồng quan

Em nghĩ thân em, như kiếng lấm lem cát bụi
Ai đó lau chùi, biết tới buổi nào xong ?

Em như hoa gạo trên cây
Anh như một đám cỏ may bên đường
Lạy trời cho cả gió sương
Hoa gạo rụng xuống, lại luồn cỏ may

Em như một cái sập vàng
Anh như manh chiếu bên đàng bỏ quên
Lạy trời cho gió nổi lên
Cho manh chiếu rách lên trên sập vàng

Em nhớ thương ai mà mặt mày ngơ ngác
Nhớ tên hốt rác hay thương thằng vét đường mương ?

Em ơi, anh bảo em này
Sông sâu chớ lội, đò đầy chớ đi

Em ơi, em có thương anh
Em ra canh lính cho anh leo tường!

Em ơi, em ở lại nhà
Vườn dâu em hái mẹ già em thương
Mẹ già một nắng hai sương
Chị đi một bước trăm đường xót xa
Cậy em em ở lại nhà

Em thấy anh em cũng muốn chào
Sợ anh chồng cũ, nó đứng bờ rào nó trông

Em thấy anh em cũng muốn chào
Sợ rằng chị ả dắt dao trong mình
Dao trong mình, gươm anh cặp nách
Thuận nhơn tình khoét vách sang chơi

Em thương nhớ ai ngơ ngẩn bên đầu cầu
Lược thưa biếng chải, gương Tàu biếng soi
Cái sập đá bỏ vắng em không ngồi
Vườn hoa hoang lạnh mặc người vào ra

Em về hỏi mẹ cùng cha
Có cho em lấy chồng xa hay đừng

Én bay thấp, mưa ngập bờ ao
Én bay cao, mưa rào lại tạnh
*****
G
Gà đẻ, cục tác

Gà đen chân trắng, mẹ mắng cũng mua
Gà trắng chân chì, mua chi giống ấy

Gà nào hay bằng gà Cao Lãnh
Gái nào bảnh bằng gái Nha Mân

Gà què ăn quẩn cối xay
Ăn đi, ăn lại cối tày một bên

Gan teo mấy đoạn, ruột thắt mấy từng
Mình bảy buôi lỗ miệng đặng cầm chừng xa tui

Gái có chồng như gông đeo cổ
Gái không chồng như phản gỗ long đanh

Gái có chồng như gông đeo cổ
Trai có vợ như rợ buộc chân

Gái không chồng như thuyền không lái
Trai không vợ như ngựa không cương

Gái lấy trai, đúng là gái dại
Trai lấy rồi, trai lại bán rao
Gái đâu có thứ hỗn hào
Trai chưa làm rể, gái vào làm dâu

Gái một con, trông mòn con mắt

Gái Tầm Vu đồng xu ba đứa
Con trai Thủ Thừa cỡi ngựa xuống mua



Gái Thới Bình lòng ngay dạ thẳng
Trai bạc tình một cẳng về quê

Gái có công chồng chẳng phụ

Gạo Ba Thắt trắng như bông bưởi
Nước phông-tên tiền rưỡi một đôi
Saigon vui lắm em ơi
Lấy chồng về đó, một đời sướng thân

Gạo chợ, nước sông, củi đồng, nồi đất

Gạo ngon nấu cháo chưa nhừ
Mặt chị có thẹo, ảnh chừa đôi bông

Gẫm xem sự thế nực cười
Một con cá lội, mấy người buông câu

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng

Gập ghềnh nước chảy qua đèo
Bà già tập tễnh mua heo cưới chồng

Ghe anh đỏ mũi xanh lườn
Ở trên Gia Định xuống vườn thăm em

Ghe anh mỏng ván, bóng láng nhẹ chèo
Xin anh bớt mái, nương lèo đợi em

Ghe em rẽ vô ngọn, anh chẳng đón chẳng chờ
Ghe anh tách bến tách bờ, em buồn cho trăng mờ sao lặn
Mình lấy nhau chẳng đặng bởi bà mai lưỡi vắn ít lời
Mật đường dù chẳng đi đôi
Chút hương rớt lại, một đời chưa quên

Ghe lên ghe xuống dầm dề
Sao anh không gởi thơ về thăm em ?

Ghét con xẩm lai mê trai, mi lai nhãn khứ
Ôm bụng trống chầu, bỏ xứ ra đi

Ghét của nào trời trao của đó !

Già kén, kẹn hom

Già thì đặc bí bì bì
Con gái đương thì rỗng toác toàng toang
Ngoài xanh trong trắng như ngà
Đàn ông cũng chuộng, đàn bà cũng yêu
(Đố là quả gì ? - quả cau dầy)

Giàu ba mươi tuổi chớ mừng
Khó ba mươi tuổi em đừng vội lo

Giàu cha, giàu mẹ thì ham
Giàu cô giàu bác, ai làm nấy ăn

Giàu đâu đến kẻ ngủ trưa
Sang đâu đến kẻ say sưa rượu chè

Giàu đổi bạn, sang đổi vợ

Giàu từ trong trứng giàu ra

Giàu út ăn, khó út chịu

Giàu vì bạn , sang vì vợ

Giả đò mua khế bán chanh
Giả đi đòi nợ thăm anh kẻo buồn

Giặc Tây đánh tới Cần Giờ
Bậu đừng thương nhớ đợi chờ uổng công

Giặc đến nhà, đàn bà phải đánh

Giận cá, chém thớt

Giận chồng xách gói ra đi
Chồng theo năn nỉ, khoái tù ti trở về

Giấy hồng đơn bán mấy
Cho anh mua lấy một tờ
Viết thơ quốc ngữ
Dán trên trái bưởi
Thả xuống giang hà
Bớ cô gánh nước bên bờ
Xuống sông vớt bưởi để mà xem thơ

Gieo gió gặt bão

Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ
Con thơ tay ẵm, tay bồng
Tay dắt mẹ chồng, đầu đội thúng bông

Gió đưa bụi trúc ngã quỳ
Ba năm trực tiết còn gì là xuân

Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại, chịu lời đắng cay

Gió đưa gió đẩy bông trang
Bông búp về nàng, bông nở về anh

Gió đưa gió đẩy
Về rẫy ăn cua, về đồng ăn cá

Gió đưa liễu yếu, mai quằn
Liễu yếu mặc liễu, mai quằn mặc mai

Gió đưa mụ đội lên dinh
Ông đội buồn tình, xách nón chạy theo
Ông đội đòi cưới ba heo
Mụ đội đòi cưới con mèo cụt đuôi

Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương

Gió đưa tàu chuối la đà
Tiếng chuông Xá Lợi, canh gà Thủ Thiêm

Gió đưa trăng thì trăng đưa gió
Con trăng lặn rồi gió biết đưa ai ?

Gió mùa Thu, mẹ đưa con ngủ
Năm canh dài thức đủ năm canh

Gió Nam non thổi lòn hang dế
Con bạn xa rồi để nhớ, để thương

Gió Nam non thổi lòn hang dế
Em đi lấy chồng nâng túi sửa khăn

Gió thổi một ngày năm bảy trận giông
Anh đi nằm bãi sao không thấy về

Gió vàng hiu hắt đêm thanh
Đường xa, dặm vắng xin anh đừng về
Mảnh trăng đã trót lời thề
Sao anh để gánh nặng nề riêng em

Giọt máu đào hơn ao nước lã

Gò Công giáp biển, nổi tiếng mắm tôm chà
Mắm tôm chua ai ai cũng chắt lưỡi hít hà
Saigon, chợ Mỹ ai mà không hay

Gối rơm theo phận gối rơm
Có đâu dưới thấp mà chồm lên cao

Gỗ cẩm lai cậy cứng
Gỗ huỳnh đàn cậy thơm
Rác nọ chê rơm
Như cá cơm ghét cá rói
*****
H

Hà Nội, ba sáu phố phường
Hàng mật, hàng đường, hàng muối trắng tinh
Từ ngày ta phải lòng mình
Bác mẹ đi rình đã mấy mươi phen

Hàm chó, vó ngựa

Hát bội làm tội người ta
Đàn ông bỏ vợ, đàn bà bỏ con

Hát hay không bằng hay hát

Hèn lâu mới gặp thầy Hai
Thuận tay điếu hút, điếu vấn, điếu vắt lỗ tai

Hèn mà làm bạn với sang
Kẻ ngồi người đứng có ngang nhau bao giờ

Hổ phụ sanh hổ tử, lân mẫu xuất lân nhi

Hổ xuống bình nguyên bị chó lờn

Hoa thơm, ai chẳng muốn đeo
Người khôn, ai nỡ cứ theo nặng lời

Hoa thơm ai chẳng nâng niu
Người khôn ai chẳng mến yêu mọi bề

Hoành hoạch, hoành hoạch
Giặt áo chồng tao
Giặt áo phải giặt cho sạch
Phơi áo thì phơi trên sào
Đừng phơi hàng rào rách áo chồng tao

Họa hổ họa bì, nan họa cốt
Tri nhân tri diện, bất tri tâm

Hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai

Học ăn, học nói, học gói, học mở

Học đi đôi với hành

Học hành thi cử mà chi
Sáng sáng ăn no, tối ngủ khì

Học thầy không tầy học bạn

Học trò đi mò cơm nguội
Lỡ trượt vỏ dưa, té cái đụi, la trời

Học trò thò lò mũi xanh
Cầm miếng bánh đúc, chạy quanh nhà thầy

Hỏi vợ thì cưới liền tay
Chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha

Hôm nay có đám giỗ gần
Trong bụng bần thần, chẳng muốn nấu cơm

Hôm qua anh đến chơi nhà
Thấy mẹ nằm võng, thấy cha nằm giường
Thấy em nằm đất. anh thương
Anh đi mua gỗ đóng giường tám thang
Bốn góc thì anh bịt vàng
Bốn chân bịt bạc, tám thang chạm rồng

Hôm qua tát nước đầu đình
Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen
Em bắt được thì cho anh xin
Hay là em để làm tin trong nhà
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có, Mẹ già chưa khâu
Áo anh sứt chỉ đã lâu
Mai mượn cô ấy sang khâu cho dùm
Khâu rồi anh sẽ trả công
Mai mốt lấy chồng anh sẽ giúp cho
Giúp em một thúng xôi vò
Một con lợn béo, một vò rượu tăm
Giúp em đôi chiếu em nằm
Đôi chăn em đắp, đôi tằm em đeo
Giúp em quan tám tiền cheo
Quan hai tiền cưới, lại đèo buồng cau

Hòn đất mà biết nói năng
Thì thầy địa lý hàm răng không còn

Hỗn như gấu

Hơn nhau manh aó, tấm quần
Cởi ra mình trần, ai cũng như ai

Hỡi cô tát nước bên đàng
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi

Hỡi người kẻ đóng then gài
Có hay, có biết kẻ ngoài trùng dương

Huệ nhớ thương Lan, héo vàng xác Huệ
Anh quá thương nàng, trối kệ thị phi

Hút sách là chuyện chẳng lành
Trâu bò vườn ruộng hoá thành khói mây

Hùm dữ chẳng ăn thịt con
*****
I

Ích kỷ hại nhơn

Im hơi, lặng tiếng

Im lặng là vàng

Im như thóc

Im thin thít miệng mình

Im thin thít như thịt nấu đông
*****
K
Kẻ bằm chả, người gói nem
Kẻ dệt trướng, người thêu rèm, ngang nhau

Kết cỏ, ngậm vành

Khác nào quạ mượn lông công
Ngoài hình xinh đẹp, trong lòng xấu xa

Khách đến nhà, chẳng gà cũng vịt

Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm

Khi vui miếng thuốc, miếng trầu
Khi buồn đi mất, biết đâu mà tìm

Khi vui, non nước cũng vui
Khi buồn, sáo thổi, kèn đôi cũng buồn

Khi xưa ai cấm duyên bà
Bây giờ bà già, bà cấm duyên con

Khôn ba năm, dại một giờ

Khôn cho người ta vái
Dại cho người ta thương
Dở dở ương ương, chỉ tổ cho người ta ghét

Khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống

Khôn dại tại tâm
Hay giận âm thầm là người ích kỷ

Khôn ngoan chẳng lọ là nhiều
Người khôn mới nói nửa điều đã khôn

Khôn ngoan cũng thể đàn bà
Dẫu rằng vụng dại cũng là đàn ông

Khôn ngoan đối đáp người ngoài
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau

Khôn ngoan hiện ra mặt
Què quặt hiện ra chưn tay

Khôn nhờ, dại chịu

Khôn thì trong trí lượng ra
Dạy thì học lóm người ta bề ngoài

Khôn từ trong trứng khôn ra
Dại dẫu đến già cũng dại

Không ai giàu ba họ
Không ai khó ba đời

Không chồng ăn bữa nồi năm
Ăn đói ăn khát mà cầm lấy hơi
Có chồng ăn bữa nồi mười
Ăn đói ăn khát mà nuôi lấy chồng

Không chồng mà chửa mới ngoan
Có chồng mà chửa, thế gian sự thường

Không chùi để vậy lu li
Chùi ra tỏ rạng khác gì trăng thu

Không thầy, đố mầy làm nên

Khuyên chàng đọc sách ngâm thơ
Dầu cạn thiếp rót, đèn mờ thiếp khêu

Khuyên em chớ giận anh chi
Thoa son, giồi phấn rồi đi chụp hình

Kiến tha lâu cũng đầy tổ

Kiềng ba chân vững như bàn thạch
Bỏ chuyện người tọc mạch ngoài tai
Sông sâu thì có sào dài
Ai cầm bị gậy ăn mày nên thân

Kiểng vật còn đây, em đành đi mất
Bạn ngọc xa rồi, gia thất ai coi ?

Kiểng vật còn đây, người đà đâu mất
Con bạn xa rồi, trời đất quạnh hiu

Kim đâm vô thịt thì đau
Thịt đâm vô thịt nhớ nhau suốt đời

Kim vàng ai nỡ uốn câu
Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời

Kỳ nhông là ông kỳ đà,
Kỳ đà là cha cắc ké
Cắc ké là mẹ kỳ nhông
*****
L

Lá khô lủng lẳng treo cành
Giận thì nói vậy, sao đành bỏ nhau

Lá lành đùm lá rách

Lá rụng về cội

Lác khô đi trước
Lác ướt đi sau
Mầy cùng với tao, hè, gãi !

Lạc làng theo chân chó,
Lạc ngõ nắm đuôi trâu

Làm anh ăn trước bước đầu
Dạy dỗ em út ngõ hầu thay cha

Làm dâu khó lắm em ơi
Nhịn ăn nhịn mặc nhịn lời mẹ cha
Nhịn cho nên cửa, nên nhà
Nên kèo, nên cột, nên xà tầm vông
Nhịn cho nên vợ nên chồng
Rồi em coi sóc lấy trong cửa nhà

Làm dâu khổ lắm ai ơi
Vui chẳng dám cười, buồn chẳng dám than

Làm hoa cho người ta hái
Làm gái cho người ta trêu

Làm khách sạch ruột

Làm quan, sang cả họ

Làm người ai muốn cùi đui
Phải sao chịu vậy, không vui chẳng buồn

Làm rể chớ nấu thịt trâu
Làm dâu chớ đồ xôi lại

Làm thì chẳng sánh bằng ai
Ăn thì thứ nhất, thứ hai trong làng

Làm trai chí ở cho bền
Đừng lo muộn vợ, đừng phiền muộn con

Làm trai cho đáng nên trai
Phú Xuân cũng trải, Đồng Nai cũng từng

Làm trai cho đáng nên trai
Xuống Đông, Đông tĩnh. Lên Đoài, Đoài an

Làm trai lấy được vợ hiền
Như cầm đồng tiền mua được của ngon

Làm trai quyết chí tang bồng
Sao cho tỏ mặt anh hùng mới cam

Làm trai quyết trí tu thân
Công danh chớ vội, nợ nần chớ lo

Lá vàng còn ở trên cây
Lá xanh rụng xuống trời hay chăng trời

Lan Huệ sầu ai, Lan Huệ héo
Lan Huệ sầu tình, trong héo ngoài tươi

Lanh như cắt

Lạnh như tiền

Lạy trời cho thổi gió Nồm
Để cho chúa Nguyễn thuận buồm về kinh

Lạy trời mưa xuống
Lấy nước tôi uống
Lấy ruộng tôi cày
Lấy bát cơm đầy
Lấy khứa cá to

Lắm con lắm nợ, lắm vợ lắm cái oan gia

Lắm mối, tối nằm không

Lắm sãi không ai đóng cửa chùa

Lẳng lơ thì cũng chẳng mòn
Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ

Lẳng lơ vầng quế soi thềm
Hương đưa bát ngát càng thêm bận lòng
Gió thu thổi ngọn phù dung
Dạ nàng sắt đá anh rung cũng mềm

Lấy chàng từ thuở mười ba
Đến năm mười tám thiếp đà năm con
Ra đường thiếp hãy còn son
Về nhà thiếp đã năm con cùng chàng

Lấy chồng cho đáng tấm chồng
Bõ công trang điểm, má hồng răng đen

Lấy chồng cờ bạc là tiên
Lấy chồng say rượu là duyên nợ nần

Lấy chồng làm lẽ khỏi lo
Cơm nguội đầy rá, cá kho đầy nồi

Lấy chồng làm lẽ khổ thay
Đi cấy, đi cày chị chẳng kể công
Đến tối chị giữ lấy chồng
Chị cho manh chiếu nằm không nhà ngoài
Canh Tư chị gọi: Bớ Hai
Thức dậy nấu cám, thái khoai, đâm bèo

Lấy chồng phải biết mặt chồng
Đêm nằm tư tưởng nghĩ ông láng giềng

Lấy chồng sang như chiếc vòng vàng
Lấy chồng thất học như gặp thằng mọi vọc phẩm tiên

Lấy chồng từ thuở mười lăm
Chồng chê tôi bé chẳng nằm cùng tôi
Đến năm mười tám, đôi mươi
Tôi nằm dưới đất, chồng lôi lên giường
Một rằng thương, hai rằng thương
Có bốn chân giường gãy một còn ba
Ai về nhắn mẹ cùng cha
Chồng tôi nay đã giao hoà với tôi

Lấy thúng úp voi

Lấy vợ kiêng tuổi đàn bà
Làm nhà kiêng tuổi đàn ông

Lận đận lao đao phải sao chịu vậy
Bởi số ăn mày bị gậy phải mang

Lập vườn thời phải khai mương
Làm trai hai vợ phải thương cho đồng

Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẹ hiền

Lênh đênh chiếc lá giữa dòng
Thương thân góa bụa phòng không lỡ thì
Gió đưa trúc ngã mai quì
Ba năm trực tiết còn gì là xuân

Lênh đênh một chiếc thuyền tình
Mười hai bến nước biết gửi mình về đâu

Lêu lâu mặt thớt
Lỡ trợt té dài
Kêu con xẩm lai
Đem vài cục mỡ
Thoa mặt thoa mày
Cho hết mắc cở

Liếc dọc thằng trọc rụng rời
Liếc ngang ông hoàng bủn rủn
Liếc ngay thằng nài chết héo
Liếc xéo thằng vẹo chết khô

Liệu cơm, gắp mắm
Liệu con gả chồng

Liệu mà thờ kính mẹ cha
Đừng tiếng nặng nhẹ người ta chê cười

Lòng anh như gió giữa đàng
Lòng em như ngọn nhang tàn giữa khuya

Lọng vàng che nải chuối xanh
Tiếc cho con chim phượng hoàng đậu cành tre khô

Lộc còn ẩn bóng cây tùng
Thuyền quyên đợi khách anh hùng sánh vai

Lộn con toán, bán con trâu

Lỗ miệng thì nói Nam mô
Trong lòng thì đựng ba bồ dao găm

Lỗ mũi em thì tám gánh lông
Chồng yêu, chồng bảo râu rồng trời cho
Đêm nằm thì ngáy o o
Chồng yêụ chồng bảo ngáy cho vui nhà
Đi chợ thì hay ăn quà
Chồng yêu, chồng bảo về nhà đỡ cơm
Trên đầu những rác cùng rơm
Chồng yêu, chồng bảo hoa thơm giắt đầu

Lời đường thốt nốt đưa qua
Lời đường cát mỡ gà đưa lại

Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau

Lù đù vác lu mà chạy

Lúa tháng Năm trông trăng rằm tháng Tám
Lúa tháng Mười trông mùng tám tháng Tư

Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn
Đến khi đỗ trạng chín nghìn bà con

Lục bình bông trắng, điên điển bông vàng
Điên điển mọc ở đất làng
Lục bình trôi nổi như chàng hát rong...

Lục tỉnh có hạt Ba Xuyên
Bạc Liêu chữ đặt, bình yên dân rày
Mậu Thìn vốn thiệt năm nay
Một ngàn hai tám, tiếng rày nổi vang
Phong Thạnh vốn thiệt tên làng
Giá Rai là quận, chợ làng kêu chung
Anh em Mười Chức công khùng
Bị tranh điền thổ, rùng rùng thác oan...

Lụy nhỏ lúc biệt ly, anh đi em ở
Cái mảnh tình chung ai nỡ xé đôi

Lưu ly nửa nước nửa dầu
Nửa thương cha mẹ nửa sầu căn duyên

Lười như hủi

Lưỡi không xương nhiều điều lắt léo
Miệng không vành mó méo tứ tung


Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén

Lửng lơ con cá vàng
*****
M

Má hồng hồng, muốn chồng thành dịch


Má ơi, con má hư rồi
Còn đâu má gả, má đòi bạc trăm

Má ơi, con má hư rồi
Má đừng trang điểm phấn giồi uổng công

Má ơi, con má luông tuồng
Có ngày thiên hạ lột truồng ô danh

Má ôi, con má phá thai
Nước da tái mét, trong ngoài đều hay

Má ôi, con má thất tình
Ăn khay trầu quế, uống chình rượu hương

Má ơi, đừng gả con xa
Chim kêu, vượn hú biết nhà má đâủ

Mai thích Huế, xế thích Quảng

Mâm thau chùi sáng
Để nằm trên ván
Bóng lộn thấy hình
Cháo đậu xanh kia, đường cát nọ
Nhớ mình quên ăn


Màn hoa lại trải chiếu hoa
Bát ngọc thì phải đũa ngà, mâm son

Mày thì cong tợ trăng non
Mặt thuôn trứng ngỗng, ngó mòn lông nheo

Mạch trong nước chảy ra trong
Thế nào đi nữa, con dòng vẫn hơn

Măng non nấu với gà đồng
Chơi nhau một trận, xem chồng về ai

Mắng mèo, chửi chó

Mắt long lanh vốn kẻ đa tình
Tướng ngoe nguẩy là người dâm đãng
Mình xà uốn khúc
Trường túc bất chi lao
Hồng diện, đa dâm đa thủy

Mặt em rỗ có ngày lì
Tay anh cán vá, ông nội em trì cũng không ra

Mặt má bầu, ngó lâu muốn chửi
Mặt chữ điền, tiền rưỡi cũng mua

Mặt trời vừa lặn, mặt trăng vừa ló
Nè em Hai ôi, lại đây cho anh tỏ một đôi lời
Nước bèo gặp gỡ vậy thôi
Mai anh ra cửa biển, em sống đời biệt ly

Mặt trời vừa lặn, mặt trăng vừa ló
Quới nương em ơi, anh xin tỏ với nàng
Con gái ông Bang, con gái ông Phủ
Qua cũng không màng
Chỉ chuộng con bạn ngọc biết đá vàng, thủy chung

Mật lắm, ruồi nhiều

Mật ngọt, chết ruồi

Mất lòng trước đặng lòng sau

Mất trâu mất ruộng không màng
Mất cây cuốc mục ra làng kiện thưa

Máu chảy ruột mềm
Môi hở răng lạnh

Mây xanh thì nắng, mây trắng thì mưa

Mây xưa cũng bỏ non về
Em xưa cũng giả câu thề đó đây
Nhớ đành biết mấy tầm tay
Chim bay biển Bắc, hoa gầy bãi Đông !

Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng

Mẫu đơn nở cạnh bờ ao
Đôi ta trinh tiết đợi nhau suốt đời

Mèo đến nhà thì khó,
Chó đến nhà thì sang

Mẹ cha trượng quá khuôn vàng
Đền bồi sao xiết muôn vàn công ơn

Mẹ cú con tiên, mẹ hiền con thảo

Mẹ gà con vịt chắt chiu
Mấy đời dì ghẻ mà yêu con chồng

Mẹ già lo bảy lo ba
Lo cau trổ muộn, lo già hết duyên

Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp mật, như đường mía lau

Mẹ già ở túp lều tranh
Sớm khuya tối viếng mới đành dạ con

Mẹ mong gả thiếp về vườn
Ăn bông bí luộc, dưa hường nấu canh

Mẹ nuôi con bằng trời bằng bể
Con nuôi mẹ, con kể từng ngày

Mèo khen mèo dài đuôi
Chuột khoe chuột nhỏ dễ chui, dễ trèo

Mèo mù vớ cá rán

Minh mông nổi nước
Su đước rườm rà
Ở đây anh tính sao rả
Sắm bông hột lựu đặng mà cưới em !

Miếng ngon là miếng dữ
Miếng cử là miếng lành

Miếng trầu giải phá cơn sầu
Ăn cơm chẳng đặng, ăn trầu giải khuây

Miếng trầu là đầu câu chuyện
Con trâu là đầu cơ nghiệp

Mía sâu có đốt, nhà dột có nơi

Mình có thương, mình cắt tóc mình thề
Chỉ trời, vạch đất chớ hề bỏ nhau

Mình đành, cha mẹ chẳng đành
Cũng như gáo nước tưới hành không tươi

Mình nói dối ta mình chửa có chồng
Ta đi qua ngõ, mình bồng con ra
Con mình kheó giống con ta
Con mình bảy rưỡi, con ta ba phần

Mình nói dối ta mình hãy còn son
Ta đi qua ngõ thấy con mình bò
Con mình những trấu cùng tro
Ta đi xách nước rửa cho con mình

Mình về em chẳng cho về
Em nắm vạt áo em đề câu thơ

Mình về em chẳng cho về
Em nắm vạt áo em đề câu thơ
Câu thơ ba chữ đành rành
Chữ trung, chữ hiếu, chữ tình là ba
Chữ trung thì để phần cha
Chữ hiếu phần mẹ, đôi ta chữ tình

Mỏi gối chồn chân

Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi mẹ liếm lá đầu đường

Môn đăng hộ đối

Mồng chín tháng chín có mưa
Thì con sắm sửa cày bừa làm ăn
Mồng chín tháng chín không mưa
Thì con bán cả cày bừa đi buôn

Mồng năm, mười bốn, hăm ba
Đi chơi cũng thiệt, lọ là đi buôn

Một câu nhịn chín câu lành

Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao

Một con ngựa đau , cả tàu bỏ cỏ !

Một con sâu làm rầu nồi canh

Một chờ, hai đợi, ba trông
Bốn thương, năm nhớ
Bảy tám chín mong, mười tìm

Một duyên, hai nợ, ba tình
Chiêm bao lẩn quất bên mình năm canh
Đêm nằm lại nghĩ một mình
Ngọn đèn khêu tỏ bóng quỳnh bay cao
Trông ra nào thấy đâu nào
Đám mây vơ vẩn ngôi sao mập mờ
Mong người, lòng những ngẩn ngơ

Một đàn cò trắng bay quanh
Cho loan nhớ phượng, cho mình nhớ ta
Mình nhớ ta như cà nhớ muối
Ta nhớ mình như cuội nhớ trăng
Mình về mình nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười

Một đêm tựa mạn thuyền rồng
Còn hơn chín kiếp ngồi trong thuyền chài

Một điều nói dối, sám hối bảy ngày


Một lần cho tởn tới già
Đừng đi nước mặn cho hà ăn chân

Một liều ba bảy cũng liều
Cầm bằng như trẻ chơi diều đứt dây

Một lo đứng cửa trông ra
Hai lo đi lấy chồng xa nước người
Ba lo sợ chị em cười
Bốn lo đi ngược, về xuôi sao đành
Năm lo lúc tử, lúc sinh
Sáu lo con gái một mình đường xa
Bảy lo nhớ cửa nhớ nhà
Tám lo còn chút mẹ già ai nuôi
Chín lo em thiệt cả mười
Để em kiếm lối tìm nơi đi về

Một ly nhâm nhi tình bạn
Hai ly uống cạn lòng sầu
Ba ly mũi chảy tới râu
Bốn ly ngồi đâu gục đó
Năm ly cho chó ăn chè
Sáu ly vợ đè cạo gió


Một mai trống lủng khó hàn
Dây dùn khó dứt, bạn lang khó tìm


Một miếng giữa đàng bằng một sàng xó bếp

Một miếng khi đói bằng một gói khi no

Một mình thong thả mần ăn
Khỏe quơ chài kéo, mệt quăng câu dầm

Một năm là mấy tháng xuân
Một đời người được mấy lần vinh hoa

Một năm một tuổi một già
Ba năm một mối gắng mà đợi anh

Một nhà hai chủ không hòa
Hai vua một nước ắt là không yên

Một nong tằm bằng năm nong kén
Một nong kén bằng chín nén tơ
Em thương anh tháng đợi năm chờ
Lòng nào dứt mối lià tơ cho đành

Một ông sao sáng,
Hai ông sáng sao
Tôi đố anh chị nào đếm sao cho được

Một giọt máu đào hơn ao nước lã

Một thương hai nhớ ba sầu
Cơm ăn chẳng được, ăn trầu cầm hơi
Thương chàng lắm lắm chàng ơi
Biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than

Một thuyền một lái chẳng xong
Một chĩnh hai gáo còn nong tay vào
Em xót thương anh phất ngọn cờ đào
Còn thò tay bẻ mận em dạ nào dám ưng
Một thương tóc bỏ đuôi gà
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên
Ba thương má lúm đồng tiền
Bốn thương ăn nói dịu hiền dễ nghe...

Một tiếng chào cao hơn mâm cỗ

Một trăm con gái Thủ
Một lũ con gái chợ
Anh cũng không màng
Anh chỉ thương con gái ruộng cơ hàn nắng mưa

Một trăm người bán, một vạn người mua

Một vợ ngủ giường lèo
Hai vợ nằm chèo queo
Ba vợ ngủ chuồng heo

Một xị rượu, ba bốn xị dầu

Mới chuộng, cũ vong

Mua bộ bà ba
Đôi ba cặp vịt
Cam quít bưởi hồng
Vài gói Ô Long
Vài phong Bổn Lập
Cây dù mái sập
Đôi võng thêu cườm
Khăn lụa vàng lườm
Dầu chanh thơm ngát...

Mua cau chọn những buồng sai
Mua trầu chọn những trăm hai lá vàng
Cau tiện ngang, trầu vàng ngắt ngọn
Thời buổi này kén chọn làm chi
Sao em chẳng lấy chồng đi !


Mua cá thì phải xem mang
Mua bầu xem cuống mới toan không lầm

Mua trâu, cưới vợ, làm nhà
Cả ba việc ấy đều là khó thay

Muốn ăn cơm trắng cá kho
Trốn cha, trốn mẹ xuống đò thăm anh

Muốn ăn bánh ít lá gai
Lấy chồng Bình Định ngại dài đường đi

Muốn ăn phải lăn vào bếp
Muốn chết phải lết vô hòm

Muốn cho êm ấm cửa nhà
Vợ kêu chồng dạ bẩm bà, con đây!

Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn yêu cô chị phải chiều cậu em

Múa gậy vườn hoang

Múa rìu qua mắt thợ

Mùa hè đang nắng, cỏ gà mọc trắng trời mưa
Tháng Bảy heo may, chuồn chuồn bay thì bão

Mũi dại, lái chịu đòn

Mười giờ tàu chạy Bến Thành
Xúp lê vội thổi bộ hành xôn xao

Mười năm cắp sách theo thầy
Năm thứ mười một vác cày theo trâu

Mười năm lưu lạc giang hồ
Một ngày tu tỉnh, cơ đồ lại nên

Mực văng vô giấy khó chùi
Vào vòng chồng vợ, đui cùi cũng phải theo
*****
N
Nam Hà đi dễ khó về
Trai đi có vợ, gái về có con

Nam mô Bồ Tát
Chẻ lạt, đứt tay
Đi cày, trâu húc
Đi súc, phải cọc
Đi học, thày đánh
Đi gánh, đau vai
Nằm dài, nhịn đói

Nàng Bân may áo cho chồng
May ba tháng ròng, mới được cổ tay

Nay em còn cha còn mẹ, còn cô còn bác
Nên em không dám tự tung tự tác một mình
Anh có thương em cậy mai dong đến nói
Cha mẹ đành em cũng sẽ ưng

Nát gỗ hãy còn bờ tre


Nàng dâu khôn lanh, nấu canh cho ngọt
Canh sôi hớt bọt, thêm ớt rắc tiêu
Mẹ chồng cay đắng đủ điều
Mẹ ghét cứ ghét, chồng chiều cũng vui

Nàng ơi anh quyết với mình
Công anh dan díu chẳng thành thời thôi
Con sông bên lở, bên bồi
Bên lở thì đục, bên bồi thì trong
Sông kia nước chảy hai dòng
Biết rằng bên đục, bên trong bên nào

Năm canh thì ngủ lấy ba
Hai canh coi sóc cửa nhà làm ăn

Năm hết, Tết đến

Nắng đổ chang chang
Thấy mặt con bán khoai lang
Tui bàng hoàng muốn làm cử rét
Trời mưa sấm sét
Thấy mặt con bán bánh tét
Tui muốn hét rụng rời...

Nắng hổng ưa, mưa hổng chịu

Nắng lên cho héo lá lan
Cho đáng kiếp chàng, phụ rẫy tình xưa
Nắng lên cho héo ngọn dừa
Đánh chết chẳng chừa cái thói đổi thay
Nắn lên cho héo nhánh mai
Tui rủa tối ngày kẻ chẳng thủy chung

Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng

Nắng tốt dưa, mưa tốt lúa

Nằm giường lèo lại đòi trèo trướng phụng
Dẫu ai trề nhún, nó cũng làm ngang
Một khi bị đạp xuống sàn
Ngủ chung với chó, còn than nỗi gì

Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa

Nè em Tiên Bửu ôi
Nhớ em chưa ăn xôi mà anh như gặp hồi no bụng
Chưa ăn bún mà anh cũng no hơi
Thương em quên đứng, quên ngồi
Ngứa đầu quên gãi, đứt ruột rồi quên đau

Nếm muỗng đường om (nồi đất), mùi thơm vị ngọt
Qua thương nhớ bậu thức trót canh gà
Phận bậu như hạt mưa sa
Phận qua như gió thổi tuốt ra vàm ngoài

Nếu anh ác gian, đem dạ phụ phàng
Cho con kiến hôi bò dưới đất
Con kiến vàng bò trên nhánh cây
Nếu anh mê đó, bỏ đây
Cho con cá lội dưới nước
Con chim bay trên trời

Nếu làm hoa làm hoa hướng dương
Nếu làm đá làm đá hoa cương

Ngày đi, trúc chửa mọc răng
Ngày về, trúc đã cao bằng ngọn tre
Ngày đi, lúa chửa có vè
Ngày về, lúa đã đỏ hoe ngoài đồng
Ngày đi, em chửa có chồng
Ngày về, em đã con quấn, con quít, con bồng, con mang

Ngày nào, anh nói em đành
Bụi tre trước ngõ để dành đan nôi Bây giờ, anh nói em thôi
Bụi tre trước ngõ đan nôi ai nằm?

Ngày nào anh nói em đành
Cuốc đất trồng hành, gieo cải, vãi kê
Bây giờ, anh nói em chê
Để cải anh héo, cho kê anh tàn

Ngày nào ra đứng bờ sông
Sông xa, xa tít cho lòng em đau

Ngày qua tháng lại
Vật đổi sao dời
Nòng nọc đứt đuôi
Nhảy lên mặt đất
Rõ ràng cóc thật
Chẳng phải trê nào !
Cả xóm xôn xao
Đồn đi khắp huyện
Cóc cho nghe chuyện
Tìm đến thử coi
Nhận rõ con rồi
Lại xin lỗi vợ
Trăm nghìn lạy mợ
Vì trót quá ghen
Ở không trọn nghĩa...

Ngày rằm, mùng một ăn chay
Ghét con mỏ nhọn tưởng hoài chả nem

Ngày xưa anh bủng anh beo
Tay bưng chén thuốc tay đèo múi chanh
Bây giờ anh khỏi anh lành
Anh theo duyên mới anh đành phụ em

Ngày xưa quả báo thì chầy
Ngày nay quả báo trước ngay nhãn tiền

Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè nói ngược
Ngựa đua dưới nước
Tàu chạy lên bờ
Lên núi đặt lờ
Xuống sông đốn củi...

Ngó lên nhang tắt đèn mờ
Mẫu thân đâu vắng bàn thờ lạnh tanh

Ngó lên tàng cây thấy cặp cu trốn nắng
Ngó ra ngoài ruộng thấy đôi cò trắng bay xa
Đi về lập miễu thờ cha
Cất chùa thờ mẹ, lập trang thờ bà

Ngó qua bên bến Tô Châu
Thấy em gánh nước trên đầu giắt trâm

Ngọc hoàng ngồi tựa ngai vàng
Thấy con uống rượu hai hàng lệ rơi

Ngồi buồn gởi bức thư sang
Có con rồng bạch chắn ngang giữa trời
Vậy nên thư chẳng tới nơi
Trong thư ai biết những lời làm sao

Ngồi buồn vuốt bụng thở dài
Nhớ chồng thì ít, nhớ trai thì nhiều

Ngày đêm trông bóng trăng tàn
Muốn riêng với nguyệt mà than một lời
Nguyệt rằng: Vật đổi sao dời
Thân này vẫn để cho người soi chung

Người ta tuổi Ngọ, tuổi Mùi
Còn em thì chịu bùi ngùi tuổi (tủi) Thân

Người trên ở chẳng chính ngôi
Khiến cho kẻ dưới chúng tôi hỗn hào
Người trên ở chẳng được cao
Khiến cho kẻ dưới lộn nhào lên trên

Người trồng cây hạnh người chơi
Ta trồng cây đức để đời về sau

Nhà ai chồng quỉ vợ ma
Hễ ông ăn chả thì bà ăn nem
Đói cơm khát nước tèm lem
No cơm ấm áo lại thèm nọ kia

Nhà Bè nước chảy chia hia
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về

Nhà có ngạch, vách có lỗ tai

Nhà em cao, hàng rào em kín
Nhà em tám, chín, mười từng
Con ong bay vô không lọt
Biểu con bướm đừng xôn xao
Anh về sắm lễ cho cao
Cậy mai dong cho giỏi
Mới bước vào nhà em

Nhà giàu tham việc, thất nghiệp tham ăn

Nhà hát bóng chào rào chộn rộn
Sở chụp hình ngồi đứng chỉnh tề
Thăm em một chút anh về
Chơi khuya lính bắt khó bề phân bua

Nhà không chủ như tủ không khóa

Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm

Nhà sạch thì mát, bát sạch thì ngon

Nhà ta ba bốn chị em
Mẹ ta còn thèm một chút rể xa
Ta về ta bảo mẹ ta
Rể gần cho ruộng, rể xa cho tiền

Nhà tôi có dãy vườn hoa
Có ba dãy nhãn, có ba dãy dừa
Dù anh đi sớm, về trưa
Sao anh chẳng nghĩ dãy dừa nhà tôi
Sao anh chẳng đứng, chẳng ngồi
Hay là anh phải duyên tôi anh buồn
Anh buồn, anh lại đi buôn
Có tiền lấy vợ, thôi buồn làm chi

Nhất cận thị, nhị cận giang, tam cận lộ

Nhất con, nhì cháu, thứ sáu người dưng

Nhất quỉ, nhì ma, thứ ba học trò

Nhất mẹ, nhì cha, thứ ba bà ngoại

Nhất sĩ nhì nông
Hết gạo chạy rông, nhất nông nhì sĩ

Nhất thân, nhì thế, tam ngân, tứ chế

Nhất thì bộ lại, bộ binh
Nhì thì bộ hộ, bộ hình cũng xong
Thứ ba thì đến bộ công
Nhược bằng bộ lễ, lạy ông xin về

Nhất tự vi sư, bán tự vi sư

Nhập giang tùy khúc, nhập gia tuỳ tục

Nhện sa xuống nước nổi phình
Kiếu huynh kiếu đệ kiếu người tình tôi lui

Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Phu thê trong nghĩa tương phùng
Chăn loan, gối quế, chữ tùng cùng ai
Tấm đá hoa ghi tạc để đời

Nhìn nhau lệ ứa đôi hàng
Tàu lui ốc thổi, tui chàng rẽ phân

Nhìn ra sậy xám, lau vàng
Ngày lu, nắng úa, bóng chàng nơi đâủ

Nhịn đói nằm co còn hơn ăn no vác nặng

Nhỏ thì nhờ mẹ nhờ cha
Lớn lên nhờ vợ, về già nhờ con

Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than

Nhớ ai con mắt lim dim
Chân đi thất thểu như chim tha mồi
Nhớ ai hết đứng lại ngồi
Ngày đêm tơ tưởng một người ở xa

Nhớ ai nhớ mãi thế này
Nhớ đêm quên ngủ, nhớ ngày quên ăn

Nhờ cô nhờ bác giúp lời
Chị em giúp của, ông trời định đôi

Nhứt nước, nhì phân, tam cần, tứ giống

Nhứt thích ăn trái chua
Hai ưa mua áo tốt
Ba tìm lột quần trai

Những người chước độc mưu thâm
Tai kia vạ nọ ngấm ngầm đến ngay

Những người thắt đáy lưng ong
Vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con
Những người béo trục béo tròn
Ăn vụng như chớp, đánh con cả ngày

Những người ti hí mắt lươn
Trai thì trộm cắp, gái buôn chồng người

No bụng, đói con mắt

No mất ngon, giận mất khôn

Non cao cũng có đường trèo
Bệnh dẫu hiểm nghèo cũng có thuốc tiên

Non cao cũng có đường trèo
Đường có hiểm nghèo cũng có lối đi

Non kia ai đắp lên cao
Sông kia biển nọ ai đào chi sâu

Nói bóng nói gió

Nói chín thì làm nên mười
Nói mười làm chín kẻ cười người chê

Nói đẩy đưa cho vừa lòng bạn
Con sông Giang Hà chỗ cạn chỗ sâu

Nói gần, nói xa, chẳng qua nói thật

Nói lời thì giữ lấy lời
Đừng như con bướm đậu rồi lại bay

Nói người chẳng nghĩ đến ta
Thử sờ lên gáy xem xa hay gần

Nói như dùi đục chấm nước mắm

Nói như nước đổ đầu vịt

Nói ra thì nhớ lấy lời
Đừng như ong bướm đậu rồi lại bay

Nói toạc móng heo

Nói với người say như vay không trả

Nồi đồng mà úp vung đồng
Con gái xứ Bắc lấy chồng Đồng Nai
Giậm chân xuống đất than dài
Chồng tôi vô Quảng biết ngày nào ra

Nội trong lục tỉnh Nam Kỳ
Thấy em ăn nói nhu mì anh thương
Có mặt tui mình nói mình thương
Tui về chốn cũ mình vấn vương nơi nào ?

Nửa đêm, giờ Tý, canh Ba
Vợ tôi, con gái đàn bà, nữ nhi

Núi cao chi lắm núi ơi
Núi che mặt trời, chẳng thấy người thương

Nước chanh giấy rưới vô mắm mực
Rau mũi viết trộn lẫn giấm son
Bốn mùi họp lại càng ngon
Cũng như qua gần bậu, chẳng còn chờ trông

Nước chảy đá mòn

Nước đến chân mới nhảy

Nước giữa dòng chê trong, chê đục
Vũng trâu đầm hì hục khen ngon

Nước không ra nước
Dầu không ra dầu
Lỡ quan, lỡ lính lỡ làng
Lỡ lòng dân giả, lỡ hàng công khanh

Nước lã mà vã nên hồ
Tay không mà nổi cơ đồ mới hay

Nước lên, cuốn sáo nhổ đăng
Trong tay em có ngọc cũng không bằng có anh

Nước lên rồi nước lại ròng
Đố ai bắt được con còng trong hang

Nước mắm ngon dầm con cá liệt
Em có chồng nói thiệt anh hay

Nước mắt nhỏ sa lấy khăn mu xoa nàng chặm
Quyến luyến nhau rồi ngàn dặm khó quên

Nước sông, gạo chợ

Nước trong khe suối chảy ra
Mình chê ta đục, mình đà trong chưa ?

Nửa đời sương gió ngang tàng
Trái tim lụy chỉ vì nàng đấy thôi

Nửa về, nửa muốn ở đây
Về nhà nhớ bạn, ở đây nhớ nhà

Nực cười châu chấu đá xe
Tưởng rằng chấu ngã, ai dè xe nghiêng
*****
O

Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài

Ở đâu cũng có anh hùng
Ở đâu cũng có thằng khùng thằng điên

Ở đâu mà chẳng biết ta
Ta con ông Sấm, cháu bà Thiên Lôi
Xưa kia ta ở trên trời
Đứt dây rơi xuống làm người thế gian

Ở đời có bốn cái ngu
Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu

Ở đời muôn sự của chung
Hơn nhau một tiếng anh hùng mà thôi

Ở hiền gặp lành

Ở sao cho vừa lòng người
Ở rộng người cười, ở hẹp người chê
Cao chê ngổng, thấp chê lùn
Béo chê béo trục béo tròn
Gầy chê xương sống, xương sườn phơi ra

Ở xa anh tưởng là tiên
Lại gần mới biết em chẳng hiền hơn ai

Ở xa mỏi chân, ở gần mỏi miệng

Ốc tưởng rằng ốc vắn
Dè đâu ruột ốc trường
Lươn chê lịch, lịch chê lươn nhớt!

Ôi, ba bảy lá gan, lá tươi lá héo
Ruột chín chiều, chiều nở chiều teo

Ơn dưỡng dục chưa thỏa tình báo bổ
Nghĩa minh linh nguyện gắng sức tài bồi

Ơn trời mưa nắng phải thì
Nơi thì cày ruộng nơi thì bừa sâu
Công ơn chẳng quản bao lâu
Ngày nay nước bạc, ngày sau cơm vàng
Ai ơi chớ bỏ ruộng hoang
Bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu

Ông chết, thì thiệt thân ông
Bà tôi sắp sửa lấy chồng nay mai
Bà chết, thì thiệt thân bà
Ông tôi sắp sửa lấy ba nàng hầu

Ông nói gà, bà nói vịt
Ông bảo làm thịt, bà bảo để nuôi

Ớt nào là ớt chẳng cay
Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng
Vôi nào là vôi không nồng
Gái nào là gái có chồng chẳng ghen

Ớt nào là ớt chẳng cay,
Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng.
Vôi nào là vôi chẳng nồng
Gái nào là gái có chồng chẳng ghen !
*****
P
Phải duyên phải kiếp thì theo
Cám còn ăn được, nữa bèo như anh

Phấn son tô điểm sơn hà
Làm cho rỡ mặt đàn bà nước Nam

Phong lưu là cạm ở đời
Hồng nhan là bẫy những người tài hoa

Phượng hoàng đậu nhánh vông nem
Phải dè năm ngoái cưới em cho rồi
Ngã tư Chợ Gạo nước hồi
Tui chồng, mình vợ còn chờ đợi ai

Phượng hoàng đậu nhánh sa kê
Ông thần ổng hổng vật mấy thằng dê cho rồi

Phượng hoàng ở chốn cheo leo
Sa cơ lỡ vận phải theo đàn gà
Bao giờ gió thuận mưa hòa
Thay lông đổi cánh lại ra phượng hoàng

*****
Q
Qua đình ngã nón trông đình
Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu !

Quan văn mất một đồng tiền
Xem bằng quan võ mất quyền quận công

Quả cau nho nhỏ, cái vỏ vân vân
Nay anh học gần, mai anh học xa
Lấy anh từ thuở mười ba
Đến năm mười tám thiếp đà năm con
Ra đường thiếp hãy còn son
Về nhà thiếp đã năm con với chàng

Quả cau nho nhỏ, cái vỏ vân vân
Nay anh học gần, mai anh học xa
Tiền gạo thì của mẹ cha
Cái nghiên, cái bút thật là của em

Quân tử là quân tử Tàu
Ăn cơm thì ít, ăn rau thì nhiều

Quân tử nhất ngôn là quân tử dại
Quân tử nói đi, nói lại là quân tử khôn

Quít làm, cam chịu
*****
R
Ra đi là sự đã liều
Nắng mai phố lạ, mưa chiều thôn xưa

Ra đi ngó trước ngó sau
Ngó nhà thấy cột, ngó nhau thấy buồng

Ra đường bà nọ bà kia
Về nhà không khỏi cái nia cái sàng
Ra đường võng lộng nghêng ngang
Về nhà hỏi vợ cơm rang đâu rồi

Ra sông mới biết cạn sâu
Ở trong lạch hói, biết đâu mà dò

Ra về bụng nhớ người thương
Tay vỗ thanh giường chép miệng thở than !

Ra về ruột nọ quặn đau
Nhơn sâm sắc uống mấy tàu cho nguôi ?

Rau muống bắt cuống rau răm
Làm chi đến nỗi chàng cầm cổ tay

Rau răm đất cứng dễ bứng khó trồng
Dù thương cho lắm cũng chồng người ta

Rau răm hái ngọn còn tươi
Lạng nghe anh nói mấy lời mà cay
Kể chi những chuyện trước đây
Lòng em tưởng những núi này, non kia

Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan, vợ húp gật đầu khen ngon

Rèm xưa ba bức mành manh
Mắt cô thế ấy tu hành được đâu

Rồng chầu ngoài Huế, ngựa tế Đồng Nai
Nước sông trong chảy lộn sông ngoài
Thương người quân tử lạc loài tới đây

Rồng nằm bể cạn phơi râu
Mấy lời anh nói giấu đầu hở đuôi

Rồng vàng tắm nước ao tù
Người khôn ở với người ngu bực mình

Ru con con ngủ cho rồi
Mẹ ra chỗ vắng, mẹ ngồi than thân

Ruộng ai thì nấy đắp bờ
Duyên ai nấy gặp, đừng chờ uổng công

Rủ nhau đi cấy đi cày
Bây giờ khó nhọc, có ngày phong lưu
Trên đồng cạn, dưới đồng sâu
Chồng cày vợ cấy, con trâu đi bừa

Rủ nhau xuống bể mò cua
Đem về nấu quả me chua trên rừng
Em ơi chua, ngọt đã từng
Non xanh, nước bạc ta đừng quên nhau

Ruộng đồng mặc sức chim bay
Nước sông lai láng cá bầy đua bơi

Rượu lạt uống lắm cũng say
Người khôn nói lắm, dẫu hay cũng nhàm

Rượu nằm trong nhạo chờ nem
Qua nằm thuyền vắng chờ em một mình

Rừng có mạch, vách có tai
Người trong chưa tỏ, người ngoài đã hay

Rừng như biển thánh khôn dò
Nhỏ mà không học, lớn mò sao rả
*****
S
Sa chân bước xuống ruộng dưa
Dẫu ngay cho chết cũng ngờ người gian

Sa cơ lỡ bước

Sá gì một nải chuối xanh
Năm bảy người giành cho mủ dính tay

Sai một ly, đi một dặm

Sáng ngày cắp nón ra đi
Gặp thằng nhỏ hỏi rằng: Dì đi đâu
Dì rằng: Mang giỏ hái dâu
Gặp dượng thằng nhỏ ngồi câu bên đường
Thấy dì, dượng nó cũng thương

Sáng trăng giã gạo ngoài trời
Cám bay phảng phất nhớ lời em than

Sáng trăng trải chiếu hai hàng
Bên anh đọc sách, bên nàng quay tơ

Sáng về con Hai nó cắt
Con Ba nó dột
Con Tư nó lược
Con Năm nó viền
Con Sáu kết nút
Con Bảy nó đơm khuy
Sáng ngày anh cất bước ra đi
Con Tám nó kéo
Con Chín nó trì
Mười ơi để vậy còn gì áo anh

Sanh nghề tử nghiệp

Sao Vua chín cái liền đeo
Thương em từ thưở tía đá lông nheo ghẹo bà gíà
(Tây giang Tử sáng tác) )
Sao Vua chín cái nằm xa
Thương Em từ thưở mẹ cha mới hẹn thề

Sao Vua chín cái nằm kề
Thương Em từ thưở cha mẹ về sống chung

Sao Vua chín cái nằm ngang
Thương em từ thưở mẹ mang trong lòng

Sao Vua chín cái nằm chồng
Thương em từ thưở mẹ bồng trên tay

Sao vắng thì mưa, sao thưa thì nắng

Sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì

Số giàu đem đến dửng dưng
Lọ là con mắt tráo trưng mới giàu

Số giàu tay trắng cũng giàu
Số nghèo chín đụm mười trân cũng nghèo

Sông Cửu Long chín cửa hai dòng
Người thương anh vô số,
Nhưng anh chỉ một lòng với em

Sông Mơ, sông Mận, sông Đào
Ba ngọn sông ấy chảy vào sông Ri
Em yêu anh bụng đã phát phì
Thuốc thang đâu khỏi anh thì chữa thôi
Yêu anh dễ đứng khó ngồi

Sông có khúc, người có lúc

Sông cạn, đá mòn

Sông dài cá lội biệt tăm
Phải duyên chồng vợ trăm năm cũng chờ

Sông kia rày đã nên đồng
Chỗ làm ruộng lúa, chỗ trồng ngô khoai
Đêm nghe tiếng ếch bên tai
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò

Sông sâu cá lặn biệt tăm
Chín trăng cũng đợi, mười năm cũng chờ
Sông sâu cá lặn vào bờ
Lấy ai thì lấy, đợi chờ nhau chi

Sông sâu có thể bắc cầu
Lòng người nham hiểm biết đâu mà mò

Sông sâu còn có thể dò
Nào ai lấy thước mà đo lòng người

Sông sâu nước chảy ngập kiều
Dù anh phụ bạc còn nhiều nơi thương

Sông sâu sào cắm khôn dò
Người khôn ít nói, khó đo tấc lòng

Sông sâu sào vắn khó dò
Nào ai lấy thước mà đo lòng người

Sông trào cho chiếc lá nhồi
Căn duyên trắc trở đứng ngồi sao yên ?

Sống thời con chẳng nên ăn
Chết thời xôi, thịt làm văn tế ruồi

Súp lê một còn than còn thở
Súp lê hai nửa ở nửa về
Súp lê ba tàu ra biển Bắc
Tay vịn song sắt miệng chắc lưỡi kêu trời
Chồng Nam vợ Bắc sống đời đặng sao ?
*****
T
Ta về ta tắm ao ta
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn

Tai em nghe anh đau đầu chưa khá
Em băng đồng chi sá, đi bẻ nạm lá về xông
Ở làm sao đây cho trọn nghĩa vợ chồng
Đổ mồ hôi em chặm, ngọn gió lồng em che

Tam sao thất bản

Tấn thối lưỡng nan, cực khổ trăm bề
Ở đây khó ở, ra về khó ra !

Tập tàng đem nấu với suông
Lấy chàng, thiếp quyết đổi buồn làm vui

Tập tầm vông
Chị lấy chồng, em ở giá
Chị ăn cá, em mút xương
Chị nằm giường, em nằm đất
Chị hút mật, em liếm ve
Chị ăn chè, em liếm bát
Chị coi hát, em vỗ tay
Chị ăn mày, em xách bị
Chị làm đĩ, em xỏ tiền
Chị đi thuyền, em đi bộ
Chị kéo gỗ, em lợp nhà
Chị trồng cà, em trồng bí
Chị tuổi tí, em tuổi thân
Chị tuổi Dần em tuổi Mẹo
Chị ăn kẹo, em mút cây...

Tàu súp lê một còn trông còn đợi
Tàu súp lê hai còn đợi còn chờ
Tàu súp lê ba, tàu ra biển Bắc...
Hai tay tôi vịn song sắt, nước mắt chảy ròng ròng
Miệng kêu bớ chú tài cồng... khoan khoan, chậm chậm
Vợ chồng tôi thôi đành ngàn dặm cách phân...

Tay bưng dĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ em

Tay mang khăn gói sang sông
Mẹ kêu mặc mẹ, thương chồng cứ đi

Tay mang túi bạc kè kè
Nói bậy nói bạ thiên hạ nghe rầm rầm

Tay tiên rót chén rượu đào
Đổ đi thời tiếc, uống vào thời say

Thà rằng chẳng biết cho xong
Biết ra như xúc, như đong lấy sầu

Thà rằng ăn nửa quả hồng
Còn hơn ăn cả chùm sung chát lè

Thà thua xuống láng, xuống bưng
Bỏ ra đầu giặc, lỗi chưn quân thần

Tham thì thâm

Than rằng gối gấm không êm
Gối lụa không mềm bằng gối tay em

Thân em như giếng giữa đường
Người khôn rửa mặt, người thường rửa chân

Thân em như hạt mưa sa
Hạt rơi xuống giếng, hạt sa cánh đồng

Thân em như hạt mưa rào
Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày

Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai ?

Thân em như thể trái chanh
Lắt lẻo trên cành nhiều kẻ ước mơ

Thân tui thui thủi một mình
Đêm đêm lạnh lẽo buồn tình lang thang
Nếu ai nghĩ chuyện đá vàng
Tôi xin được dạo cung đàn tình chung

Tháng Ba cơm gói ra hòn
Muốn ăn trứng nhạn phải lòn Hang Mai (Hang Khỉ)

Tháng Giêng là tháng ăn chơi
Tháng Hai trồng đậu, trồng khoai, trồng cà
Tháng Ba thì đậu đã già
Ta đi, ta hái về nhà phơi khô
Tháng Tư đi tậu trâu bò
Để cho ta lại làm mùa tháng Năm
Sớm ngày đem lúc ra ngâm
Bao giờ mọc mầm ta sẽ vớt ra
Gánh đi ta ném ruộng ta
Đến khi lên mạ, thì ta nhổ về
Lấy tiền mượn kẻ cấy thuê
Cấy xong rồi mới trở về nghỉ ngơi
Cỏ lúa dọn đã sạch rồi
Nước ruộng vơi mười, còn độ một hai
Ruộng thấp đóng một gầu giai
Ruộng cao thì phải đóng hai gầu sòng
Chờ cho lúa trổ đòng đòng
Bấy giờ ta sẽ trả công cho người
Bao giờ cho đến tháng mười
Ta đem liềm hái ra ngoài ruộng ta
Gặt hái ta đem về nhà
Phơi khô, quạt sạch ấy là xong công

Tháng Tám có lệnh vua ra
Cấm quần không đáy, người ta hãi hùng
Không đi thì chợ không đông
Mà đi thì lấy quần chồng sao đang

Thằng khôn thì đã vượt biên.
Những thằng ở lại không điên cũng khùng

Thằng Bờm có cái quạt mo
Phú ông xin đổi ba bò, chín trâu
Bờm rằng Bờm chẳng lấy trâu
Phú ông xin đổi ao sâu cá mè
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mè
Phú ông xin đổi một bè gỗ lim
Bờm rằng Bờm chẳng lấy lim
Phú ông xin đổi con chim đồi mồi
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mồi
Phú ông xin đổi nắm xôi, Bờm cười
Cười lên ba tiếng Bờm ơi
Cười lên ba tiếng cho đời đắng cay

Thành thị chỗ nào cũng xí xô xí xào khách trú
Em ăn cơm bảy phủ, dạo đủ khắp nơi
Bán buôn một vốn ba bốn tiền lời
Chê anh dân ruộng, chơn mốc cời quanh năm

Thất là mất
Tồn là còn
Tử là con
Tôn là cháu
Lục là sáu
Tam là ba
Gia là nhà
Quốc là nước
Tiền là trước
Hậu là sau
Ngưu là trâu
Mã là ngựa

Thấy bạn mà chẳng thấy chàng
Bâng khuâng như mất lạng vàng trong tay

Thấy mặt đặt tên

Thật thà là cha ăn cướp

Thẩn thơ tựa gốc mai già
Hỏi thăm bà Nguyệt có nhà hay không

Thế gian chuộng của, chuộng công
Nào ai có chuộng người không bao giờ

Thế gian được vợ, mất chồng
Đâu phải như rồng mà được cả đôi

Thói thường gần mực thì đen
Anh em bạn hữu phải nên chọn người

Thò tay mà ngắt cọng ngò
Thương em đứt ruột giả đò ngó lơ

Thôi em xanh mắt bồ câu
Vàng tơ sợi nhỏ xin hầu kiếp sau

Thôi thà đừng biết cho xong
Biết bao nhiêu lại đau lòng bấy nhiêu

Thứ nhứt Thế Đức gan gà
Thứ hai Lưu Bội, thứ ba Mạnh Thần

Thứ nhứt đom đóm vô nhà
Thứ nhì chuột rúc, thứ ba hoa đèn

Thứ nhứt là tu ta..i gia
Thứ nhì ở chợ, thứ ba tại chùa

Thứ nhứt rượu đã ngà ngà
Thứ nhì chàng ở phương xa mới về

Thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly

Thuận vợ, thuận chồng tát biển Đông cũng cạn

Thuốc đắng giã tật, lời thật mất lòng

Thương ai ví bằng thương chồng
Vì chồng cờ bạc nên lòng chẳng thương

Thương cho roi, cho vọt
Ghét cho ngọt, cho bùi

Thương em anh biết để đâu
Để vào tay áo, lâu lâu lại dòm

Thương em anh để trong lòng
Việc quan anh cứ phép công anh làm

Thương em không dám vô nhà
Đi qua đi lại hỏi có gà bán không?

Thương em thương cái hang dài
Súng anh chực sẵn tối nay lảy còi

Thương người như thể thương thân
Nhường cơm sẻ áo lòng nhân mới là

Thương nhau, cau sáu bổ ba
Ghét nhau, cau sáu bổ ra làm mười

Thương nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay
Thương nhau cởi nhẫn cho nhau
Về nhà mẹ hỏi qua cầu đánh rơi

Thương nhau đứng đợi ngồi trông
Đêm khuya hiu quạnh loan phòng thì thôi
Mình nay đã có vợ rồi
Còn theo đón hỏi chi tôi thế nàỷ

Thương nhau mấy núi cũng trèo
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua

Thương nhau nên phải đi tìm
Nhớ nhau một lúc như chim lạc đàn

Thương nhau, thương cả tông chi
Ghét nhau, ghét cả đường đi lối về

Thương nhau trái ấu cũng tròn
Ghét nhau trái bồ hòn cũng méo

Thương sao thương quá bất nhơn
Bữa nay gặp mặt, thương hơn bữa nào

Thương thì quả ấu cũng tròn
Không thương thì quả bồ hòn cũng méo !

Thượng điền tích thủy, hạ điền khan
Ruộng trên đầy nước, ruộng dưới khô khan

Thực lộc chi thê, là con cá trê ăn cứt
Tề Thiên Đại Thánh
Đánh với Hồng Hải
Đại chiến cả ngày
Bất phân thắng bại
...Là con số 7
Tào thua Xích Bích
Tào đương bôn tẩu
Gặp Quan Công Hầu
Tào lại kể ơn
...Con 60 trơn
Dẹp tan gian tặc
Non nước thái bình
Bổng lộc thân vinh
Địch gia đoàn tụ
Thoại Ba Công Chúa
Liền được rước về
Má dựa vai kề
Muôn dân cung kính
...Là con 89
Bon bon nước chảy bon bon
Con vượn bồng con
Lên non hái trái
Tôi cảm thương nàng
Phận gái mồ côi
...Là con số 1 ôi !
Nhắm tây Liêu Quốc
Đình Quí dẫn đường
Đến Hỏa Xa Cang
Thầy trò đi lạc
Lộn qua Đông Bắc
Tới trước Thôn Trào
Gặp thời Thiên Long
Là quan giữ đi
...Là con số 7 chi
Ra quân chống lại
Ngũ tướng ra oai
Một phen trổ tài
Thiên Long khiếp đảm
...Là con số 8
Tài hèn sức kém
Long bị chặt đầu
Tin đến Thôn Trào
Chúa tôi bàn tính
...Là con số 9

Thuyền đây nhớ bến vô cùng
Ngặt vì đồn bót ngại ngùng khó qua

Thuyền đây ý cũng muốn qua
Thuế má đóng đủ, gãy cha... cái cột buồm

Thuyền ơi có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăng khăng nhớ thuyền

Thuyền phải theo lái, gái phải theo chồng
Chồng đi hang rắn hang rồng vợ cũng phải theo

Thuyền tôm kia nói có
Ghe cá nọ nói không
Phải chi miễu ở gần sông
Em chỉ tay thề lại kẻo lòng anh nghi

Tiên học lễ, hậu học văn

Tiếc công xúc tép nuôi cò
Cò ăn, cò béo, cò dò lên cây

Tiếc thay hột gạo trắng ngần
Đã vo nước đục, lại vần than rơm

Tiếc thay cây quế giữa rừng
Để cho thằng Mán, thằng Mường nó leo

Tiếng chào cao hơn cỗ

Tiền trao cháo múc
Không tiền cháo trút trở ra

Tin nhau buôn bán cùng nhau
Thiệt hơn, hơn thiệt, trước sau như lời
Thay gì lừa đảo kiếm lời
Một nhà ăn uống, tội trời riêng mang
Theo chi những thói gian tham
Pha phôi thực giả tìm đường dối nhau
Của phi nghĩa có giàu đâu
Ở cho ngay thật giàu sau mới bền

Tính rằng đêm bảy ngày ba
Mỗi đêm có sáu, gà đà sang canh
Chém cha con gà trống nó đậu trên cành
Giá biết như vậy bà đã làm gỏi, nấu canh ăn rồi

Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Nam

Tình cờ bắt gặp nàng đây
Hỏi rằng duyên ấy tình này ra sao
Cái gì là mận, là đào
Cái gì là ngãi tương giao với nàng

Tình ta như quế với gừng
Mai kia cách trở, xin đừng quên nhau

Tóc em dài em cài hoa thiên lý
Miệng em cười có ý anh thương

Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm

Tóc quăn chải lược đồi mồi
Chải đứng chải ngồi, quăn vẫn hoàn quăn

Tốt gỗ hơn tốt nước son
Xấu người đẹp nết, còn hơn đẹp người

Tới đây dầu đói giả no
Dầu khôn giả dại đặng dò ý em

Tới đây không hát thì hò
Không hò không hát chớ mò tới đây

Tới đây mướp lại gặp dưa
Bầu kia gặp bí sao chưa chung giàn?

Tới đây thì ở lại đây
Chừng nào bén rễ quen cây hãy về

Tờ thơ đo đỏ
Anh dán con cò đen
Gởi về thăm bạn có tên em trong nầy

Trai anh hùng năm thê bảy thiếp
Gái trung trinh trăm tuổi một chồng

Trai ba mươi tuổi còn xinh
Gái ba mươi tuổi như bình mắm nêm

Trai ba mươi tuổi còn xoan
Gái ba mươi tuổi đã toan về chiều

Trai khôn tìm vợ chợ đông
Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân

Trai lỡ thời như trái chín cây
Trái chín cây người ta làm mứt
Gái lỡ thời như cứt trôi sông
Cứt trôi sông không ai thèm ngó

Trai tân, gái góa thì chơi
Đừng chơi có vợ, đừng chơi có chồng

Trai thấy gái lạ như quạ thấy gà con

Trai thời năm thê, bảy thiếp
Gái chính chuyên chỉ lấy một chồng

Trai thì cày ruộng khiển trâu
Gái thì phải biết bổ cau têm trầu

Trai tơ lấy gái góa chồng
Như mua nồi đồng đem nấu cám heo

Trai tơ lấy gái góa chồng
Như vũng nước trong, quậy bùn nổi đục

Trách ai chẳng khéo lường cân
Đào tiên không bẻ, bẻ trái bần làm chi

Trách ai đào mận luông tuồng
Khi vui giỡn sóng, khi buồn giỡn trăng

Trách ai rẽ khế, chia chanh
Cãi nhau mấy tiếng giận anh sao đành

Trách ai tham đó bỏ đăng
Bần khinh phú trọng nên chăng bạn tình

Trách ai tham giấy bỏ bìa
Khi thương thương vội, khi lìa lìa xa

Trách ai tính chuyện đa đoan
Đã hái được mận lại toan bẻ đào

Trách cha, trách mẹ nhà chàng
Cầm cân chẳng biết rằng vàng hay thau
Thực vàng chẳng phải thau đâu
Đừng đem thử lửa mà đau lòng nàng

Trách người quân tử vô danh
Chơi hoa xong lại bẻ cành bán rao

Trai, cò mổ nhau,
Ngư ông đắc lợi

Trái cau lửa, sao mà anh gọi là cau không nóng
Tóc dợn sóng, sao mà sóng không trào
Trai nam nhi mà đối đặng gái má đào xin theo

Trái gần anh hái, chẳng hái trái xa
Dễ kiếm thịt gà tìm đâu ra thịt phụng

Trăm bề ruột nọ quặn đau
Nhơn sâm sắc uống mấy tàu cho nguôi

Trăm năm bia đá còn mòn
Ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ

Trăm năm còn có gì đâu
Miếng trầu liền với con trâu một vần

Trăm năm lòng gắn dạ ghi
Nào ai thay nút, đổi khuy cũng đừng

Trăm năm se sợi chỉ hồng
Bắt người tài sắc buộc trong khuôn trời
Bao giờ tài sắc có lời
Thì ta lại cởi khuôn trời cho ra

Trăng bao nhiêu tuổi trăng già
Núi bao nhiêu tuổi gọi là núi non
Trăng bao nhiêu tuổi trăng tròn
Núi bao nhiêu tuổi núi còn trơ trơ

Trăng khuyết rồi trăng lại tròn
Mẹ già kén rể con còn góa lâu

Trâu bò được ngày phá đỗ
Con cháu được ngày giỗ ông

Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết

Trâu đồng ta ăn cỏ đồng ta
Tuy rằng cỏ cụt nhưng mà cỏ thơm

Trâu kia kén cỏ bờ ao
Anh kia không vợ đời nào có con
Người ta con trước, con sau
Thân anh không vợ như cau không buồng
Cau không buồng như tuồng cau đực
Trai không vợ cực lắm anh ơi
Người ta đi đón, về đôi
Thân anh đi lẻ, về loi một mình

Trầu Bà Điểm xé ra nửa lá
Thuốc Gò Vấp hút đã một hơi
Buồn tình gá nghĩa mà chơi
Hay là anh quyết ở đời với em ?

Trầu không ăn sao ngon, sao béo
Nghĩa nhơn cho khéo để kẻo lòng phiền
Chờ chàng bóng ngả trăng nghiêng
Nỗi vui có bạn, ưu phiền riêng em

Trầu này trầu nghĩa trầu tình
Trầu nhơn trầu ngãi trầu mình với ta

Trầu vàng nhá lẫn cau xanh
Duyên em sánh với tình anh tuyệt vời

Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà, hái nụ tầm xuân
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em lấy chồng, anh tiếc lắm thay
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi từ ngày còn không
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng, như cá cắn câu
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra

Trèo lên cây ớt, rớt xuống bụi hành
Ai chẳng lòng thành, hành đâm đổ ruột

Trẻ khôn ra già lú lại

Trên đầu em đội khăn vuông
Trông xuống dưới ngực, cau buồng còn non
Cổ tay em vừa trắng vừa tròn
Mặt mũi vuông vắn, chồng con thế nào ?

Trên rừng mười sáu thứ chim
Thiếu gì loan phượng, đi tìm quạ đen
Quạ đen có của, có công
Còn như loan phượng, lại không có gì

Trên Sài Gòn dưới Mỹ Tho
Đâu đâu thiên hạ cũng nhường cho

Trên sống, dưới khê, tứ bề nhão nhẹt

Trên trời có đám mây xanh
Ở giữa mây trắng, chung quanh mây vàng
Ước gì anh lấy được nàng
Thời anh mua gạch Bát Tràng về xây
Xây dọc, rồi lại xây ngang
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân
Rửa chân thì nhớ rửa tay
Chớ rửa lông mày chết cá ao anh
Nhà anh có một cây chanh
Nó chửa ra cành, nó đã ra hoa
Nhà anh có một mẹ già
Nấu cơm chẳng chín, quét nhà chẳng nên
Ăn cỗ thì bà ngồi trên
Mâm son, đũa bạc dâng lên hầu bà

Trên trời có mây hóa kiểng
Dưới biển có cá hoá long
Anh đi lục tỉnh giáp vòng
Tới đây trời khiến đem lòng thương em

Tri nhân, tri diện bất tri tâm

Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhụy vàng
Nhụy vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn

Trong làng chẳng có ai bì
Vậy nên em phải ra đi xứ người

Tròn như mặt trăng
Đó là bánh xèo
Có cưới có cheo
Đó là bánh hỏi
Đi đứng mệt mỏi
Đó là bánh bò
Ăn không đặng no
Đó là bánh ít
Giống nhau như hệt
Đó là bánh in...

Trông gà hóa quốc

Trông mặt mà bắt hình dong
Con heo có béo, cỗ lòng mới ngon

Trông trăng mà thẹn với trời
Soi gương mà thẹn với người trong gương

Trống treo ai đánh cái thùng
Bậu không dám dở mùng chun vô

Trồng trầu trồng lộn dây tiêu
Con theo hát bội, mẹ liều con hư

Trời còn khi nắng khi mưa
Ngày còn khi sớm khi trưa, nữa người

Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai ?
Con ở với bà, bà không có vú
Con ở với chú, chú là đàn ông

Trời mưa cho ướt lá khoai
Công anh làm rể đã hai năm ròng
Nhà em lắm ruộng ngoài đồng
Bắt anh tát nước cực lòng anh thay
Tháng Chín mưa bụi, gió may
Cất lấy gàu nước, hai tay rụng rời

Trời sinh ra đã làm người
Hay ăn, hay nói, hay cười, hay chơi
Khi ăn thì phải lựa nồi
Khi nói, thì phải lựa lời chớ sai
Cả vui chớ có vội cười
Nơi không lễ phép chớ chơi làm gì

Trời ơi sinh giặc làm chi
Cho chồng tôi phải ra đi chiến trường

Trời sinh ra kiếp ăn chơi
Sao trời lại khép vào nơi không tiền

Trúc xinh, trúc mọc bờ ao
Em xinh em đứng chỗ nào cũng xinh
Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Em xinh em đứng một mình cũng xinh

Trước kính thăm cô bác, sau thăm nhạc mẫu ở nhà
Dù, trà, khăn, võng gởi mà cho em

Trường giang lồng lộng bất cộng chi tình
Ai kia hờ hững, riêng mình tương tư

Trứng rồng lại nở ra rồng
Hạt thông lại nở cây thông rườm rà
Có cha có mẹ mới có ta
Con nên là bởi mẹ cha vun trồng

Trứng rồng lại nở ra rồng
Liu điu lại nở ra giòng liu điu

Tu đâu cho bằng tu nhà
Thờ cha, kính mẹ hơn là đi tu

Tui đâu có lớn gan lộn mề
Dám chê trai ruộng
Dòm lên ngó xuống
Mình luống bi ai
Tui bưng rổ may
Tìm anh thợ cày
Trúc mai tui xin gắn bó
Cày ban ngày ảnh quản chi sương gió
Cày ban đêm, bộ ván gõ cũng rung rinh

Tui liều, tui thử một phen
Bứng sen Tây Vực, nhổ sen Phù Cừ

Tung tăng như cá trong lờ
Trong ra không được, ngoài ngờ là vui

Tưởng rằng đá nát thì thôi
Ai ngờ đá nát nung vôi lại nồng

Tưởng rằng nước chảy đá mòn
Ai ngờ, nước chảy đá còn trơ trơ
Chờ cho nước xuống phơi bờ
Xem con người ấy nương nhờ vào đâu

Tứ mã phân thây
Voi dầy ngựa xé
Đáng chẻ tét hai
Đáng xay thành bột

Tức nước vỡ bờ

Từ đây đào lý chung vườn
Gấm nhiễu cùng rương, phượng yêu thương trĩ

Từ ngày qua với em xa cách đôi đàng
Cơm ăn chẳng đặng, con bạn vàng biết chăng ?

Từ rày buộc chỉ cổ tay
Chim đậu thì bắt, chim bay thì đừng

Tửu bất túy nhơn nhơn tị chuột
Uống rượu vô rồi không thuộc đường đi

*****
U
Ước gì anh hoá ra hoa
Để em nâng lấy rồi mà cài khăn
Ước gì anh hoá ra chăn
Để cho em đắp em lăn cùng giường

Ước gì anh hoá ra gương
Để cho em cứ vấn vương soi mình

Ước gì sông hẹp một gang
Bắc cầu trải gấm cho chàng sang chơi

Uốn tre uốn thuở còn măng
Dạy vợ dạy thuở băn khoăn mới về

Uống nước, nhớ nguồn


Uống rượu ăn nói cù cưa
Chuyện có một chút
Mà hết cả buổi trưa cằn nhằn

*****
V
Vạn sự khởi đầu nan

Vải thưa, che mắt thánh

Văn hay chẳng lọ dài dòng

Văn hay, chữ tốt

Văn thi phú lục chẳng hay
Trở về làng cũ, học cày cho xong
Ngày ngày vác cuốc thăm đồng
Hết nước thì lấy gàu sòng tát lên
Hết mạ ta lại quảy thêm
Hết lúa ta lại mang tiền đi đong
Nữa mai lúa chín đầy đồng
Gặt về đập sảy bỏ công cấy cày

Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm

Vắng chủ nhà, gà vọc niêu tôm

Vắng đàn ông quạnh nhà
Vắng đàn bà quạnh bếp

Vắng sao hôm có sao mai
Vắng chàng thiếp đã có trai trong nhà

Vân Tiên cõng mẹ chạy ra
Đụng phải cột nhà, cõng mẹ chạy vô
Vân Tiên cõng mẹ chạy vô
Đụng phải cái bồ, cõng mẹ chạy ra

Vân Tiên cõng mẹ trở ra
Đụng phải Chà Và cõng mẹ trở vô
Vân Tiên cõng mẹ trở vô
Đụng phải ông Tây cồ cõng mẹ trở ra

Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Đường trần ai vẽ ngược xuôi hỡi chàng
Đưa nhau một bước, một đàng
Cỏ xanh hai dãy mấy hàng châu sa

Vất vả có lúc thanh nhàn
Không dưng ai dễ cầm tàn che cho

Vật đổi, sao dời

Việc người thì sáng, việc mình thì quáng

Ví dầu cá bống hai mang
Cá trê hai ngạnh, tôm càng sáu râu
Sáu râu lột vỏ bỏ đuôi
Giã gạo cho trắng đặng nuôi mẹ già

Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre vắt vẻo, ghập ghềnh khó đi
Khó đi mượn chén ăn cơm
Mượn ly uống rượu, mượn đờn kéo chơi
Kéo chơi ba tiếng đờn cò
Đứt dây đứt nhợ quên hò sự xang

Ví dầu thiếp chẳng yêu chàng
Xin đưa thiếp xuống đò ngang thiếp về

Ví dầu lịch vắn lươn dài
Quạ đen, cò trắng, thằng chài xanh lông

Vì chưng bác mẹ em nghèo
Cho nên em phải băm bèo, thái khoai

Vì mây nên núi lên trời
Vì cơn gió thổi, hoa cười với trăng

Vì sông nên phải lụy thuyền
Chớ như đường liền, ai phải lụy ai !

Vì tình em phải tới nơi
Trăm năm duyên phải một ngày mà nên

Vị gì một giải Sông Ngân
Làm cho Chức Nữ chẳng gần Ngưu Lang

Vô chùa lạy Phật cầu chồng
Ông Phật ổng nói đờn ông hết rồi

Vỗ tay, vỗ tay
Bà cho ăn bánh
Không vỗ tay
Bà đánh trên tay

Vui từ trong cửa vui ra
Buồn từ ngã bảy, ngã ba buồn về

Vườn rộng đừng trồng tre ngà
Nhà rộng chớ chứa người ta

Vừa ăn cướp vừa la làng

Vừa đi, vừa đợi, vừa chờ
Nhanh chân thì kịp, lờ đờ thì thôi
*****
X
Xa mỏi chân, gần mỏi miệng

Xa xôi, em chớ ngại ngùng
Xa người, xa tiếng nhưng lòng không xa

Xa xôi, xích lại cho gần
Làm thân con nhện mấy lần giăng tơ

Xay lúa thì khỏi bồng em


Xăm xăm bước tới vườn trầu
Hỏi thăm lê, lựu, mãng cầu chín chưa ?
Ngó lên đám bắp trổ cờ,
Đám dưa trổ nụ, đám cà trổ bông


Xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ

Xấu xa cũng thể chồng ta
Dù cho tốt đẹp cũng ra chồng người

Xẩm lai ăn chay sình bụng
Ăn vụng rụng răng
Ăn măng rách lưỡi
Ăn bưởi the the...

Xẩm lai đái góc xoài
Bị phạt đồng hai
Kêu chú cai phạt đồng chín
Kêu chú lính phạt hai đồng...

Xe ngựa lướt bụi tuôn bờ
Bánh niền sắt cứ khua rột rột
Tui ra chợ mua đường thốt nốt
Tui mua cân bột cùng gói đậu xanh
Tui về nấu chè trôi nước đặt lại tên anh
Để cho trong trào ngoài quận
Biết tiếng thằng Sở Khanh điếm đàng

Xỉa cá mè, đè cá chép
Tay nào đẹp thì đi buôn nem
Tay nào đen thì ở nhà sờ tí mẹ

Xin ai chớ tính thiệt hơn
Mận nhà dù lạt, còn hơn đào người

Xin anh chớ nói yêu thương
Mỡ nạc anh ăn hết, cái xương anh chẳng chừa

Xin đừng ra dạ Bắc Nam
Đừng chê lươn ngắn, chớ tham trạch giàu

Xin em đừng giận đừng hờn
Anh lỡ đạp cứt, chặt chơn sao đành?

Xỏ lá ba que

Xuân hạ thu đông đủ bốn mùa
Thuốc thì hay hút, chẳng hay mua
Thấy ai mở gói xề xề lại
Miệng hỏi, tay rứt đùa

Xưa kia ăn đâu ở đâu
Bây giờ có bí, chê bầu rằng hôi

Xưa kia có thế này đâu
Bởi vì sợ vợ, nên râu quặp vào

Xưa kia ngọc ở tay ta
Bởi ta chểnh mảng ngọc qua tay người

Xưa kia ngọc ở tay ta
Vì ta thiếu đức, ngọc qua tay người

*****
Y
Yêu em anh cũng muốn vô
Sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang

Yêu con cho roi, cho vọt
Ghét con cho ngọt, cho bùi

Yêu nhau chín bỏ làm mười

Yêu nhau lắm, cắn nhau đau

Yêu nhau chữ vị là vì
Chữ dục là muốn, chữ tùy là theo

Yêu nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay
Yêu nhau cởi nhẫn cho nhau
Về nhà mẹ hỏi qua cầu đánh rơi
Yêu nhau cởi nón trao nhau
Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay

Yêu nhau đắp điếm mọi bề
Một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng

Yêu nhau sinh tử cùng liều
Thương nhau lội suối qua đèo có nhau

Yêu nhau tam, tứ núi cũng trèo
Thất, bát sông cũng lội
Tam thập lục đèo cũng qua

Yêu nhau thời ném miếng trầu
Ghét nhau ném đá vỡ đầu nhau ra
Yêu nhau cau sáu bổ ba
Ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười

Yêu nhau yêu cả đường đi
Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng

Trúc Khương
Tương Giang Tử